Như vậy mục đích của quái đàm quy tắc làm như vậy là vì sợ điều tra viên làm tổn thương đứa bé trong bụng, cho nên mới để cho bọn họ có tình mẹ tràn lan, sinh ra lưu luyến với đứa bé. Như vậy mới có thể tạo ra được độ an toàn cao nhất cho đứa bé?
So sánh với suy đoán lúc trước, trái lại suy đoán này có tính khả thi hơn, nhưng trong quy tắc đã nói tính mạng của con và mẹ dính liền với nhau, trừ phi nghĩ ra cách phá giải, nếu không điều tra viên sẽ không thể tùy tiện sảy thai. Hoàn toàn không cần phải thôi miên phiền phức như vậy.
Vậy là vì cái gì? Là tình thương của mẹ đến từ điều tra viên có tác dụng gì sao?
Tô Dung nhíu mày thật chặt, luôn cảm giác mình bỏ quên chuyện gì đó.
Thật ra từ lúc mới vào quái đàm quy tắc đến bây giờ, cô cũng có chút nghi ngờ: quái đàm quy tắc không thể nào để cho bọn họ thật sự sinh con ra, nhưng trong quy tắc lại cưỡng ép buộc chặt tính mạng của người mẹ và đứa bé cùng một chỗ. Không sinh con thì mẹ sẽ chết, chuyện này làm cho bọn họ không thể không sinh.
Tô Dung suy nghĩ lòng vòng một trận, đột nhiên nghĩ đến một khả năng --- trừ phi bọn họ không phải mẹ của đứa bé trong bụng.
Nhưng nếu như bọn họ không phải là mẹ đứa bé trong bụng, như vậy đứa bé trong bụng sẽ là của ai chứ? Sao đứa bé lại ở trên người bọn họ?
Nghi vấn cần giải đáp thật sự rất nhiều, nhưng nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, những vấn đề này có thể tìm được câu trả lời từ tầng năm và tầng sáu.
Cho nên Tô Dung cũng không vội vàng, yên tâm nằm trên giường. Nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ chờ ngày mai đến.
So sánh với cô, anh Tôn có tình người hơn. Lúc cô đang suy nghĩ, anh ấy đến trấn an anh Lưu: "Không sao, muốn ở lại thì ở lại, chỉ là dù sao cậu cũng phải biết rõ bí mật trên người đứa bé đúng không?"
Nghe vậy, anh Lưu sững sờ nhìn bụng mình, hồi lâu sau mới nghi ngờ nói: "Bí mật của đứa bé?"
"Đúng vậy, dù sao nơi này là quái đàm quy tắc, đứa bé trong bụng của cậu nhất định sẽ đối mặt với nguy hiểm. Không bằng trước tiên chúng ta tìm được bí mật của quái đàm quy tắc này, đến lúc đó ở lại hay không do cậu quyết định." Thấy thái độ của anh Lưu đã thả lỏng, anh Tôn không ngừng thuyết phục.
Cuối cùng, anh Lưu gật đầu: "Anh nói đúng, ngày mai tôi sẽ tiếp tục tìm đầu mối!"
Bên kia Lộ Lộ tương đối bình tĩnh hơn, cô ấy vươn tay ngăn lại anh Tôn đang muốn khuyên mình: "Không cần khuyên, tôi cũng có loại kỹ năng tinh thần, đại khái ngày mai sẽ có tác dụng."
Anh Tôn giơ ngón cái với cô ấy, quả nhiên cũng không khuyên nữa.
Tắt đèn, đi ngủ.
"Hu hu hu oa oa oa ô ô!"
Nửa đêm, tiếng khóc trẻ sơ sinh thê lương vang lên làm cho người ta không thể ngủ được, vốn dĩ Tô Dung đã trải qua nhiều quái đàm quy tắc, đã sớm có thói quen tiếng ồn ào vang lên nửa đêm.
Nhưng vấn đề ở chỗ, tiếng này phát ra từ trong bụng của cô!
Tô Dung ngồi mạnh dậy, nhìn chằm chằm vào bụng mình: "Có oan khuất gì cháu nói ra đi, khóc thì có tác dụng gì chứ."
Anh Tôn nằm ở giường đối diện cũng ngồi dậy, vẻ mặt không biết làm sao: "Lúc trước bên ngoài cửa có tiếng động tôi còn có thể bịt tai coi thường rồi đi ngủ, nhưng bây giờ trong bụng lại phát ra tiếng động, tôi hoàn toàn không ngủ được."
Ai nói không phải chứ?
Tô Dung cảm giác nếu đứa bé trong bụng cô cứ tiếp tục khóc, sợ rằng tối nay cô sẽ không ngủ được. Ở trong quái đàm quy tắc tinh thần không tốt chính là đại kỵ, lúc đó để cho điều tra viên bỏ lỡ rất nhiều đầu mối, thậm chí luống công tay chân làm sai lầm. Mà ở trong quái đàm quy tắc có nguy hiểm bốn phía, làm sai có nghĩa là chết.
Anh Tôn nhìn về phía Lộ Lộ anh Lưu đang ngủ ngon giấc, nghi ngờ: "Là chất lượng giấc ngủ của bọn họ quá tốt, hay là vì đứa bé trong bụng bọn họ không khóc?"
Mỗi người chỉ có thể nghe được tiếng khóc của đứa bé trong bụng mình, bây giờ Tô Dung không có nghe được tiếng khóc từ trong bụng của anh Tôn, mà anh Tôn cũng không nghe được từ trong bụng của cô. Cho nên bọn họ không có cách nào đoán chính xác được đứa bé trong bụng của hai người Lộ Lộ có khóc hay không.
"Chắc là không khóc." Tô Dung như có điều suy nghĩ nói: "Đây có thể là liên quan đến trạng thái của bọn họ?"
Bây giờ hai người này bị ô nhiễm, có tình yêu thương tràn đầy đối với đứa bé, cũng là chỗ khác biệt của hai người Lộ Lộ với hai người Tô Dung và anh Tôn.
Bị ô nhiễm là sẽ không bị đứa bé trong bụng hành hạ sao?
Trong lúc mơ hồ, trong đầu Tô Dung lóe lên cái gì đó.
Tô Dung còn chưa kịp ngẫm nghị, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt anh Tôn thay đổi, trở nên xanh mét. Tô Dung còn chưa kịp hỏi, cũng cảm giác được bụng mình bị đánh một quyền từ bên trong, nhất thời sắc mặt cũng xanh mét.
Tiếp theo, bụng của cô cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt. Thật giống như có người đang ở trong bụng cô quyền đấm cước đá, còn đau hơn cả đau bụng khi đến tháng.
Tô Dung đau đớn dùng hai tay ôm bụng, co rục trên giường, mặc dù đầu đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn không nhịn được mà mắng: "Cái đứa bé này, là đang đánh quân quyền à!"
"Ha! A!" Anh Tôn bị cô chọc cười, mời vừa cười ra tiếng, đã bị đau đớn tập kích đến. Trên mặt của anh tràn đầy thống khổ: "Đừng chọc cười tôi có được không? Tôi biết cô hài hước rồi."
Có thể để cho anh Tôn chững chạc lộ ra vẻ mặt như vậy, nếu như không phải là thời cơ không đúng, có lẽ Tô Dung cũng cho rằng trình độ hài hước của mình đã tiến bộ.
Không làm phiền đối phương, hoặc có thể nói là đau đớn đã làm cho cô không có sức để mà nói chuyện để dời lực chú ý nữa. Cô cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, định tạo ra một chút đau đớn dời lực chú ý.