Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 482

Chương 482 -
Chương 482 -

Nhưng mà vô dụng, hai người hoàn toàn không có cách nào khác, nên đau thì vẫn đau.

"Cốc cốc cốc!"

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Vốn dĩ anh Tôn đã không khống chế được đau đớn kêu rên thành tiếng lập tức yên lặng lại. Gai người vừa cố nén đau đớn, vừa nín thở lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài kia.

Một lát sau, một giọng nói nghe vào rất bình thường, nhưng lắng tai nghe kỹ thì mang theo mấy phần vặn vẹo vang lên: "Tôi là bác sĩ, có bệnh nhân nào cảm giác không được thoải mái không? Vào ban đêm phụ nữ có thai thường đau bụng, mở cửa ra, tôi kiểm tra cho cô một chút."

Lúc này ai đi ra mở cửa chính là người ngu, Tô Dung nhíu mày, nghi ngờ mình thật sự bị người ta xem là kẻ ngu.

Trái lại là anh Tôn, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt đột nhiên sáng lên, vươn tay sờ nút ấn. Nút ấn này có thể gọi bác sĩ đến giúp đỡ, cũng không thể để cho bọn họ cứ tiếp tục đau như vậy được.

Nếu đau nữa thật sự sẽ chết người mất.

"Đừng động!"

Chú ý đến động tác của anh ấy, Tô Dung liếc nhìn một tiếng, sau đó lập tức quát khẽ.

Một tiếng này làm cho anh Tôn run tay theo bản năng, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Sao vậy."

“Nút ấn biến đỏ rồi." Tô Dung uể oải trả lời, trong quy tắc có nói, chỉ có lúc nút ấn màu xanh mới có thể nhấn xuống, màu đỏ là có vấn đề.

Cô nhắm hai mắt lại vừa nhịn đau vừa mắng: "Nên đến thì không đến, không nên đến thì cứ thích đến."

Thật ra bình thường Tô Dung sẽ không mắng chửi, than phiền nhiều như vậy, nhiều lắm cũng chỉ mắng trong lòng thôi. Nhưng bây giờ thật sự quá đau, nếu không nói gì dời lực chú ý, cô sợ anh Tôn sẽ không quan tâm đến cái gì mà mở cửa ra.

Đúng vậy, chủ yếu là sợ anh Tôn. Tô Dung vẫn có lòng tin đối với ý chí nghị lực của mình, cùng lắm là đau chết. Nhưng anh Tôn thì không nhất định, đối phương không có bị thương thường xuyên giống với cô.

Nhưng cái này không phải nhịn là có thể vượt qua được, dựa theo sự đau đớn ngày càng tăng trong bụng, nói không chừng bọn họ thật sự bị đau chết.

Đến lúc đó chờ Lộ Lộ và anh Lưu thức dậy vào buổi sáng, sẽ thấy hai người bọn họ bị đau chết trên giường, Chính là một cái chết nổi tiếng làm người ta kinh ngạc.

Dĩ nhiên đây chỉ là nói giỡn mà thôi, trên tay của Tô Dung còn có [Thánh giá chữ thập bảo vệ]. Biến thành quỷ quái 10 phút, đoán chừng đứa bé trong bụng cũng có thể yên tĩnh lại. Chẳng qua nếu không giải quyết tận gốc vấn đề, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô.

Rốt cuộc nên làm như thế nào mới để cho đứa bé trong bụng yên tĩnh được đây? Câu trả lời nhất định là phải giống với hai người Lộ Lộ và anh Lưu. Đau đớn kịch liệt làm cho cô không thể tập trung suy nghĩ được nữa, nhưng Tô Dung vẫn cố gắng để cho mình tập trung tinh thần.

Một giây tiếp theo, người không nên đến lại nói chuyện: "Hình như tôi thật sự nghe được tiếng thở dốc đau đớn, mở cửa đi, tôi có thể để cho các người không cần đau đớn như vậy nữa. Phải tin tưởng bác sĩ, giấu bệnh sợ thầy là không tốt."

Tiếng lải nhải của hắn ta giống như càng tăng thêm sự đau đớn của hai người. Trên trán của anh Tôn đã dầm địa mồ hôi, mồ hôi lớn như hạt đậu không lấy tiền rơi xuống. Đau đớn tận cùng làm cho người ta không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, hình như anh ấy đã không khống chế được nữa, há to miệng thở hổn hển: "Đau... Đau quá...."

Đau đớn kịch liệt để cho anh ấy bị lăn xuống giường, cố gắng chống đỡ thân thể di chuyển về phía cửa. Anh ấy muốn mở cửa, tình nguyện bị ô nhiễm cũng không muốn chịu đựng sự đau đớn này!"

"Mẹ! Mẹ là mẹ của con!" Đột nhiên Tô Dung mở mắt hô lớn, chú ý đến hành động của anh Tôn, cô vội vàng nói cho đối phương biết: "Thử làm mẹ của đứa bé trong bụng anh đi."

Cô nói xong, thì tiếp tục an ủi đứa bé trong bụng của mình: "Mẹ vô cùng yêu con, con chính là sinh mạng của mẹ."

Bọn họ khác với hai người Lộ Lộ ở chỗ Lộ Lộ và anh Lưu đã bị ô nhiễm, thật sự cho rằng mình là mẹ của đứa bé, xem đứa bé còn quan trọng hơn tính mạng của mình nữa.

Đã như vậy, cô cũng học theo như thế. Mặc dù không thể thay đổi suy nghĩ trong lòng, nhưng lời nói an ủi đầu môi thì vẫn có thể làm được. Ngựa chết thành ngựa sống, trong lúc nhất thời cô cũng chỉ có thể nghĩ được phương pháp này thôi.

Theo sự trấn an không ngừng của cô, động tĩnh trong bụng ngày càng nhỏ. Cũng không lâu lắm cô đã cảm thấy hết đau rồi, cả người không còn sức lực, yếu ớ nằm trên giường, không muốn nhúc nhích chút nào.

Bên kia, anh Tôn cũng học theo Tô Dung thành công dừng cơn đau lại. Không còn sức ngồi dưới đất, lưng dựa vào giường, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

Mới vừa rồi, mới vừa rồi thiếu chút nữa anh ấy đã mở cửa ra. Cái loại đau đớn gần như chạm đến linh hồn, thật sự làm cho anh ấy không thể nào nhịn được nữa. Nếu như không phải Tô Dung kịp thời nghĩ ra cách, sợ rằng bốn người ở trong phòng bệnh này đã bị anh ấy hại chết rồi.

Nghĩ đến đây, anh Tôn không nhịn được mà buồn rầu, sau khi suy nghĩ một chút vẫn nói xin lỗi với Tô Dung: "Xin lỗi Tiểu Hồng, mới vừa rồi không giúp được gì, còn..."

"Không sao, không cần tự trách, nhân chi thường tình thôi." Đối với lựa chọn của anh Tôn, Tô Dung đã sớm dự liệu được.

Loại trình độ đau đớn kịch liệt đó, ngay cả cô cũng có nguy nghĩ tìm chết, huống chi là một người bình thường sinh ra trong thời đại hòa bình như anh Tôn.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tô Dung cũng không mệt mỏi ngủ mất, mà là cố gắng tự hỏi. Đứa bé trong bụng sẽ bởi vì bọn họ không cho rằng mình là mẹ chân chính mà khóc lóc náo loạn, chuyện này đã chứng minh được suy nghĩ lúc trước của Tô Dung --- bọn họ đúng là không phải mẹ chân chính của đứa bé.

Bình Luận (0)
Comment