Nếu bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, đứa bé trong bụng không thể nào không có cảm giác an toàn như vậy.
Nhưng cái này cũng đại biểu cách làm của bệnh viện chính là tốt cho bọn họ, cưỡng chế tẩy não để cho bọn họ không khó chịu vào ban đêm, càng giống như hy vọng bọn họ hoàn toàn lừa gạt được đứa bé trong bụng.
Như vậy là sợ đứa bé biết được chân tướng, là bởi vì một khi đứa bé biết được chân tướng sẽ xảy ra chuyện gì bất lợi với bọn họ sao?
Chân tướng, rốt cuộc là cái gì?
Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt quét ngang qua đầu của Tô Dung, trong lúc suy nghĩ, cô cũng dần chìm vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm nay, lúc thức dậy đã 7 giờ 30, những người khác đều lục tục tỉnh lại. Người thức dậy cuối cùng chính là anh Lưu, nhưng thời gian anh ấy thức dậy cũng trước 8 giờ.
Là một điều tra viên, năng lực tự kiềm chế cơ bản này bọn họ vẫn phải có. Tám giờ có người đưa thuốc đến, lần trước bởi vì khi đó bọn họ còn chưa tiến vào quái đàm quy tắc cho nên không nhìn thấy, lần này muốn quan sát thử, để phòng ngừa có cái gì bẫy bọn họ.
Tám giờ đến, cửa phòng đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa, Tô Dung đi đến, cất giọng hỏi: "Là tới làm gì?"
"Đưa thuốc." Người ở ngoài cửa trả lời.
Tô Dung mở cửa, đứng ở bên ngoài là một nhân viên y tế, trong tay cầm một cái khay, bên trong cái khay là bốn viên thuốc màu trắng. Đối phương vô cùng chuyên nghiệp nói: "Đây là thuốc dưỡng thai hôm nay, vì sức khỏe của cô và đứa bé, xin nhanh chóng uống thuốc dưỡng thai."
Nhìn bộ dạng vì tốt cho phụ nữ có thai của người này, nếu như không phải đã biết thuốc này có vấn đề, Tô Dung còn thật sự tin tưởng.
Cô làm như không xảy ra chuyện gì, nhận lấy một viên thuốc. Viên thuốc này có cảm nhận tương tự với những viên thuốc mà cô uống lúc trước, không phải là loại bỏ vào miệng thì sẽ tan.
Sau khi chắc chắn xong chuyện này, Tô Dung trực tiếp bỏ thuốc vào miệng. Đầu lưỡi chuyển động, đè viên thuốc xuống phía dưới, sau đó làm ra động tác nuốt xuống.
Thấy cô dứt khoát như vậy, y tá nghi ngờ nhìn cô, nhưng bộ dạng của Tô Dung vẫn như thường, thậm chí còn cười với cô ta một cái, không có một chút vấn đề nào: "Giường nơi này của các người rất thoải mái, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.
Nghe vậy, quả nhiên y tá không còn nghi ngờ nữa, gật đầu một cái: "Vì để cho phụ nữ có thể có được trải nghiệm tốt nhất, giường bệnh của bệnh viện chúng tôi đều được sản xuất đặc biệt."
Lúc cô hấp dẫn sự chú ý của y tá, ba người còn lại đều dùng một chút thủ đoạn của mình lừa gạt chuyện uống thuốc này. Mặc dù nói là thuốc dưỡng thai, nhưng mấy người đều biết thuốc này có vấn đề. Cho nên dù là anh Lưu đã bị mê muội đầu óc cũng ngoan ngoãn giấu thuốc đi.
Sau khi y tá rời đi, Tô Dung đóng cửa lại nhìn về phía Lộ Lộ: "Bây giờ cô cảm thấy như thế nào? Hoặc là nói, bây giờ cô có thái độ gì với đứa bé trong bụng này?"
"Lúc nào tôi có thể đánh xóa sạch nó?" Lộ Lộ tĩnh táo hỏi: "Tôi sợ tôi sẽ còn đột nhiên yêu nó giống như ngày hôm qua."
Thấy bộ dạng này của cô ấy, hai người Tô Dung và anh Tôn lập tức biết cô ấy tuyệt đối đã thanh tỉnh.
Trái lại anh Lưu ở một bên nghe được lời này thì vừa khiếp sợ vừa tức giận, trách cứ: "Sao cô lại nói như vậy? Đây chính là con của cô!"
Ba người không hẹn mà cùng xem nhẹ lời của anh ta.
Anh Tôn hỏi Tô Dung: "Tiếp theo cô định làm gì? Đi đến vườn hoa tìm cô bé kia sao?"
"Không, tôi định hỏi một ít người khác trước." Tô Dung lắc đầu: "Nếu như tất cả người trong vườn hoa đều là NPC trong trò chơi, vậy cô bé kia chắc chắn là loại NPC phát động cái gì đó. Đây không phải là nói chuyện với cô bé đó sẽ có được cái gì, mà là một khi nói chuyện với cô bé đó, thì sẽ kích động sự canh gác của những NPC khác. Thời gian nói chuyện cũng nhất định, nếu như không nói ra được chữ mấu chốt, kích động cô bé đó, như vậy cô bé đó cũng sẽ bị người dẫn đi."
Ví dụ này cũng không khó hiểu, anh Tôn lập tức hiểu ý của cô: "Cho nên cô muốn chờ sau khi có đầy đủ manh mối, cuối cùng lại tìm cô bé kia?”
Thấy anh ấy hiểu ý của mình, Tô Dung mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua anh cũng thấy thủ đoạn của tôi rồi, tôi định đi hỏi người bình thường trong vườn hoa một chút, đến lúc đó còn làm phiền anh giúp đỡ che chở."
"Dĩ nhiên không thành vấn đề." Anh Tôn đồng ý không chút do dự, sau khi bốn người ăn bữa sáng xong, cùng nhau đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫn là gõ cửa phòng của Tạ Kha Kha ở cách vách. Chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không biết hai người bọn họ như thế nào.
Tạ Kha Kha là người mở cửa, dưới mắt của cậu ta có một vết xanh đen lớn, rõ ràng cho thấy tối hôm qua cũng ngủ không ngon. Chẳng qua khi nhìn thấy dưới mắt Tô Dung cũng giống như mình, cậu ta lập tức có chút tinh thần, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Hồng? Ngày hôm qua các người đều đau bụng đi?"
Tô Dung gật đầu một cái: "Hai người vẫn khỏe chứ?"
Nói đến chuyện này, Tạ Kha Kha lại tức giận: "Tạ Ngọc không có xảy ra việc gì, còn tôi thì cái bụng ồn ào nửa ngày mới xong."
Nghe vậy, Tô Dung không nhịn được tò mò hỏi: "Vậy cậu giải quyết như thế nào?"
Tạ Kha Kha nói: "Tôi uống viên thuốc dưỡng thai mà mình giữ lại lúc trước, sau đó thì không còn đau nữa."
Nghe được lời này Tô Dung và anh Tôn đều không nhịn được mà kinh ngạc mở to hai mắt. Vậy mà còn có cách như thế này? Đây là chuyện bọn họ không nghĩ ra được. Thì ra thuốc dưỡng thai thật sự là thuốc dưỡng thai, chỉ là còn có một tác dụng khác nữa mà thôi.