Cẩn thận suy nghĩ lại, uống thuốc dưỡng thai có thể để cho "chồng" thành công tiến hành thôi miên điều tra viên. Nhưng nếu như không bị "chồng" thôi miên, vậy coi như uống thuốc dưỡng thai cũng không có vấn đề gì lớn.
Tô Dung nói một phương pháp khác cho Tạ Kha Kha, sau đó cô và anh Tôn mới đi xuống tầng dưới.
Một đường đến vườn hoa, Tô Dung tìm được bà cụ ngày hôm qua. Bởi vì hôm qua đã nói chuyện với nhau, đối phương rất yên tâm về cô, nghe được Tô Dung hỏi trong vườn hoa có nhà vệ sinh hay không, xung phong nhận việc dẫn cô đi đến nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có camera, Tô Dung trực tiếp lấy [Gương cô gái tự luyến] ra, dùng ba phút khống chế bà cụ, sau đó mới hỏi: "Bà có biết chúng tôi là dùng để làm gì không?"
"Biết." Bà cụ trả lời, sau đó thì cũng không nói nữa.
Bởi vì đã sử dụng đạo cụ quái đàm này vặn hỏi nhiều người, bây giờ Tô Dung cũng đã có kinh nghiệm, biết nếu như đối phương không nói tiếp, đó là vì bị quy tắc hạn chế.
Chẳng qua cô cũng đã sớm chuẩn bị cho loại chuyện này, đổi một vấn đề khác: "Tầng năm tổng cộng có mấy bệnh nhân?"
Cái vấn đề này rất dễ trả lời, bà cụ không chút do dự nói: "13 người."
Tổng cộng có 13 bệnh nhân ở tầng năm, hết lần này đến lần khác điều tra viên chỉ có 12 người.
Con số thiếu 1 này để cho Tô Dung không nhịn được nghĩ đến cô bé kia.
Hạ Chi hành nói cô bé là người duy nhất có thể giúp đỡ bọn họ, nói cách khác cô bé khác với những người khác. Mà bây giờ nhìn lại, cô bé rất có thể là người duy nhất không đối ứng với điều tra viên.
Mặc dù Tô Dung không có cách nào chắc chắn loại quan hệ đối ứng này rốt cuộc là cái gì, nhưng chuyện cô bé đặc biệt là không thể nghi ngờ được.
“Các người có quan hệ gì với đứa bé trong bụng chúng tôi không?"
"Có."
Lấy được câu trả lời khẳng định, Tô Dung lại hỏi: "Là dạng quan hệ gì?"
Bà cụ lại không nói.
“Đi tầng năm có kiêng kỵ gì không?" Tô Dung hỏi.
Đối phương thành thật trả lời: "Tầng năm có bảo vệ trông chừng, cho dù người bình thường có thẻ, đi lên cũng sẽ bị đuổi xuống.”
Nghe được lời này, Tô Dung nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Hoàn cảnh gia đình bà như thế nào?"
"Gia cảnh của tôi rất tốt, con cái đều làm trong xí nghiệp nổi tiếng. Tôi là một bà cụ trong một gia tộc, quyền cao chức trọng."
Trái lại đáp án này nằm trong dự liệu của Tô Dung, nếu như cô đoán không lầm, gia cảnh của các bệnh nhân ở tầng năm đều rất tốt. Nghĩ như vậy cô trực tiếp hỏi: "Gia cảnh của những bệnh nhân khác ở tầng năm thì sao?"
"Đều rất tốt."
"Các người lựa chọn vào Bệnh viện Thánh Anh là vì nguyên nhân gì?" Tô Dung hỏi ra vấn đề mấu chốt.
Bà cụ trả lời: "Bởi vì Bệnh viện Thánh Anh có thể trị hết bệnh cho chúng tôi."
Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày: "Nhưng không phải bà nói mình không bị bệnh sao?"
"Già yếu, già yếu không phải là bệnh sao!" Vấn đề này kích thích bà cụ, vốn dĩ gương mặt của bà đang hiền hòa bỗng nhiên trở nên dữ tợn: "Dưới sự dẫn dắt của tôi nhà họ Vương biến thành gia đình giàu có số một thành phố này. Tôi chiến thắng thành kiến phân biệt nam nữ, chiến thắng âm mưu quỷ kế, dựa vào cái gì không chiến thắng được sự già yếu?"
Nhìn bộ dạng dữ tợn của bà ấy, Tô Dung rất bình tĩnh. Cô đã gặp qua rất nhiều người như vậy, bởi vì quyền cao chức trọng, cho nên vô sùng sợ già rồi chết đi, thậm chí vì kéo dài tuổi thọ mà không tiếc làm chuyện thương thiên hại lý, từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình.
Có lẽ lúc còn trẻ bà cụ đúng là nhân vật chính trong quyển truyện, vô cùng lợi hại. Nhưng khi nói ra những lời này, làm ra những chuyện xấu, bà ấy cũng đã biến thành nhân vật phản diện rồi.
Đúng là một chuyện rất đáng buồn, nhưng loại người đáng buồn như vậy quả thật rất nhiều, cho nên Tô Dung cũng không thể thương hại hết được.
Cô cũng chỉ là liếc nhìn thời gian, sau đó lạnh nhạt hỏi đối phương: "Bình thường lúc nào bà sẽ trở lại tầng năm?"
Bởi vì đề tài được dời đi, sắc mặt của bà cụ Vương cũng đã bình tĩnh trở lại: "Một giờ sau."
"Đưa thẻ của bà cho tôi, quên chuyện mới vừa xảy ra đi, bà cũng chỉ đi đến nhà vệ sinh một chuyến với tôi, sau đó chúng ta mỗi người đi một ngả."
Cô nói xong đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi báo một tiếng với anh Tôn, đi vào trong thang máy. Ở trong thang máy, cô làm bộ dạng vô ý cúi đầu xuống buộc dây giày, lúc cúi đầu tranh thủ mang [Mặt nạ ảo thuật] của mình lên, sau đó lúc ngẩng đầu thì để mình đưa lưng về phía camera.
Quét thẻ nhấn nút tầng năm, cô yên lặng đứng ở đó chờ thang máy đến tầng năm.
"Đinh đông!"
Cửa thang mắt mở ra, đi ra ngoài là một bà cụ mang mặt nạ màu trắng, thân hình thon gần. Nếu như không để ý đến mặt nạ kia, bộ dạng trang nghiêm của bà cụ này giống với bà Vương như đúc.
Bảo vệ canh giữ ở cửa thang máy nhìn thấy cô, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao ngài lại đeo mặt nạ?"
"Mặt mũi bây giờ của tôi chịu không nổi gió lạnh, chỉ có thể mang mặt nạ che bớt một chút." Tô Dung hạ tông giọng xuống, dùng giọng già nua trả lời. Người già đến tuổi này giọng nói đều gần giống nhau, bảo vệ cũng không cảm thấy có gì không đúng, để cho Tô Dung đi qua.
Nhưng mà Tô Dung không lập tức đi qua, lại hỏi bảo vệ: "Trước khi tôi đi ra ngoài nhìn thấy có con gián trong phòng, cậu có thể đến nhìn thử được không?"
Nghe được câu này, bảo vệ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Con gián? Sao lại có chuyện này chứ?"
Bởi vì bệnh nhân ở tầng năm đều là người quyền cao chức trọng, tất cả phòng bệnh đều có người quét dọn, tại sao lại có con gián?
"Tôi cũng không chắc chắn làm, có thể là mắt mờ rồi." Tô Dung làm bộ thở dài: "Chẳng qua nếu như không có người nào giúp tôi đến xem thử, trong lòng tôi lại cảm thấy bất an."