Địa vị của bà Vương bày ở đó, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bảo vệ không chút do dự gật đầu đồng ý, sải bước đi về phía trước. Tô Dung đi theo sau lưng hắn ta, rất nhanh đã đi đến một phòng bệnh. Đây chính là phòng của bà Vương.
Khác với phòng bệnh của phụ nữ có thai như bọn họ. "Phòng bệnh bình thường" ở tầng năm là một người một phòng.
Bảo vệ cẩn thận tìm một vòng, cũng không phát hiện có con gián gì cả. Tô Dung cố làm ra vẻ bất đắc dĩ tiễn bảo vệ đã giúp mình tìm con gián, sau đó nhìn về phía căn phòng này. Còn bốn mươi phút nữa, cô phải ở chỗ này tìm được manh mối.
---
Ở trong ngăn kéo bên cạnh giường, Tô Dung tìm được một xấp tài liệu. Không xem tài liệu liên quan đến điều hành công ty gia tộc, cô chính xác tìm được có mấy tài liệu liên quan đến manh mối mình muốn tìm.
Trong đó có một bản hợp đồng giữ bí mật, trên hợp đồng viết không thể nói những chuyện trải qua ở Bệnh viện Thánh Anh cho người ngoài biết, Bệnh viện Thánh Anh sẽ tự lựa chọn bệnh nhân, không cần phải phổ biến rộng rãi.
Bệnh viện Thánh Anh sẽ tự lựa chọn bệnh nhân? Loại lựa chọn này có tác dụng gì?
Nhưng mặc kệ là lựa chọn như thế nào, hiển nhiên đối tượng bị lựa chọn đều không từ chối, nếu không phần hợp đồng này sẽ trở nên không đáng tin.
Như vậy đầu tiên có thể phán đoán, tiêu chuẩn lựa chọn chính là đối tượng đều muốn sống, hơn nữa tiêu chuẩn đạo đức không cao. Ít nhất vì muốn sống, có thể vứt bỏ tiêu chuẩn đạo đức.
Sợ rằng năng lực như vậy chỉ có "nó" mới có thể làm được.
Một đầu mối khác chính là một quyển sổ, mở sổ tay ra chính là một tấm áp phích tuyên truyền của Bệnh viện Thánh Anh.
[Bệnh viện Thánh Anh, nơi để cho bạn có một sinh mạng mới.]
Bối cảnh của bức ảnh là một đứa bé sơ sinh đang cười.
Đáng giá nhắc đến chính là, lấy kinh nghiệm của Tô Dung, nụ cười này không thể nào xuất hiện ở trên người một đứa bé sơ sinh được. Mặc dù phần lớn đứa bé sơ sinh đều sẽ để cho người mẹ cảm thấy tình yêu mẹ con bộc phát tràn lan, nhưng nguyên nhân chủ yêu chính là nụ cười ngây thơ sạch sẽ không chút nhiễm bẩn của trẻ con.
Nhưng nụ cười của đứa trẻ sơ sinh này lại tràn đầu công danh lợi lộc, thêm đó còn có chút đắc ý, ngạc nhiên mừng rỡ, vui sướng, là một nụ cười cực kỳ phức tạp, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy hơi rợn tóc gáy.
Nhưng người được lợi trong chuyện này sẽ không cảm thấy sợ hãi vì nụ cười này, hoặc có thể nói bọn họ sẽ mừng rỡ như điên.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy đứa bé sơ sinh này, Tô Dung lập tức hiểu được rất nhiều chuyện.
Cô lập tức sắp xếp lại một ít đầu mối hiện tại đang có:
Đứa bé trong bụng phụ nữ có thai rất quan trọng, không thể bị xóa bỏ. Đây là suy đoán từ bên trong quy tắc.
Bệnh nhân ở tầng năm còn quan trọng hơn phụ nữ có thai, bọn họ đều có quyền có thế, nhưng trên người lại có bệnh hiểm nghèo (bao gồm bệnh già yếu) Đây là suy đoán thông qua chuyện tra hỏi bà Vương và tình hình tầng năm mà ra.
Bệnh viện có thể để cho bệnh nhân tầng 5 lấy được sinh mạng mới. Đây là thông qua tấm áp phích lấy được.
Trẻ sơ sinh sinh ra ở Bệnh viện Thánh Anh, phần lớn trong tương lai đều có thể trở thành người rất lợi hại. Đây là tin tức lấy được từ trong miệng nữ quỷ mặc váy đỏ lúc ở trong "Quái đàm quy tắc taxi".
Cuối cùng có thể kết luận: Phương thức có được sinh mạng mới rất có thể là lại một lần biến thành trẻ sơ sinh có trí nhớ, mà trẻ sơ sinh này có quan hệ rất lớn với đứa bé trong bụng của điều tra viên.
Là loại chuyển kiếp phàm trần, một lần nữa sinh ra từ trong bụng của bọn họ?
Không, Tô Dung ý thức được vấn đề của suy đoán này.
Cô nhớ được, lúc ấy, sau khi đưa nữ quỷ đi xong, cô từ trong radio nghe được nguyên nhân cái chết của nữ quỷ váy đỏ. Nguyên nhân tử vong là cái bụng mang thai của cô ta bị cắt đi mất.
Như vậy, đứa bé trong tấm áp phích không thể nào mà đẻ thường được.
Nhưng về phần tại sao lại phải cắt hết phần bụng, cuối cùng đứa bé trong bụng được sinh ra như thế nào, Tô Dung vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Nhưng ở trong ngăn kéo cô còn phát hiện một thứ, đó là hai tấm thẻ căn cước. Hình chụp ở trên hai tấm thẻ căn cước này giống nhau như đúc, nhưng tên họ và số căn cước thì hoàn toàn khác nhau.
Vương Lôi, Vương Nhị.
Một tấm có năm sinh là 1903.
Hiển nhiên, bà Vương đã trải qua một lần chuyển kiếp, đây là lần thứ hai bà ấy mượn dùng lực lượng chuyển kiếp của Bệnh viện Thánh Anh.
Mà năm sinh của tấm thẻ căn cước thứ hai chính là 1981. Nói cách khác lần đầu tiên bà ấy chuyển kiếp là vào năm 1981.
Chuyện này thật sự đáng giá để suy nghĩ, ở thế giới hiện thực, quái đàm quy tắc cũng chỉ hạ xuống địa cầu có 10 năm thôi. Mà Bệnh viện Thánh Anh đã có năng lực chuyển kiếp cho người ta, tuyệt đối đây chính là sức mạnh của "nó".
Như vậy có thể thấy thời gian mà "nó" hạ xuống địa cầu không phải là 10 năm trước, rất có thể ở rất lâu về trước đã xây dựng thế giới quái đàm, ở bên trong tiến hành sửa đổi trắng trợn.
Nhưng những thứ này không phải là chuyện cô cần quan tâm vào lúc này, Tô Dung lắc đầu một cái, lại nhìn về phía manh mối.
Ở trong phòng bệnh của bà Vương cũng không có thứ gì khác. Nếu như muốn biết nhiều chuyện hơn về tầng lầu này, ví dụ như quan hệ giữa bọn họ và điều tra viên, sợ rằng phải tìm được hồ sơ bệnh án của bà Vương.
Nhưng hồ sơ bệnh án nằm ở chỗ nào?
Mắt thấy thời gian đã gần đến 40 phút, Tô Dung quả quyết đi xuống tầng, đầu tiên đến vườn hoa, nói chuyện một lát với bà Vương, thừa dịp nói chuyện, tỉnh bơ nhét lại thẻ vào trong túi bệnh nhân của bà ấy. Bà Vương mắt mờ, tất nhiên cũng không chú ý động tác của cô.