Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫn đi đến. Vốn dĩ Tô Dung định là đợi tìm hết đầu mối mới đi tìm cô bé này, nhưng bây giờ xem ra, trước tối hôm nay có lẽ không thể làm rõ ràng toàn bộ đầu mối của quái đàm quy tắc, cho nên còn không bằng trước tiên cô thiết lập quan hệ với cô bé này.
"Cô bé, sao em lại ở một mình bên ngoài thế này?" Tô Dung đi đến cạnh cô bé, cười híp mắt hỏi.
Cô rất giỏi lợi dụng khuôn mặt cười để tạo ưu thế cho mình.
Cô bé này đại khái khoảng 7, 8 tuổi, làn da trắng có chút bệnh tật, ngây thơ nhìn cô: "Bởi vì còn chưa muốn trở về, chị y tá kia ở chỗ này với em."
Cô bé nói xong, y tá ở một bên tự nhiên đi đến, sờ đầu cô bé một cái.
Tô Dung cố làm ra vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi tôi không nhìn thấy cô." Nói xong thì chủ động trò chơi với y tá.
Thấy cô không có ý nhìn chằm chằm cô bé kia, y tá cũng không ngại trò chuyện với cô đôi câu. Để cho phụ nữ có thai thoải mái cũng là một trong những nhiệm vụ của cô ta.
Nói là muốn nói chuyện với y tá, Tô Dung cũng thật sự chỉ tập trung nói chuyện với y tá mà thôi. Chẳng qua cô cũng không quên nói một ít đề tài có liên quan đến cô bé, không để cho cô bé cảm thấy nhàm chán.
"... Đúng vậy, bầu trời đêm trong thành phố rất đẹp, chẳng qua bầu trời đêm của thảo nguyên càng đẹp hơn." Nói chuyện một lúc lâu, chờ hai người kia đã giảm sự đề phòng xuống, Tô Dung mới lặng lẽ dẫn đề tài đến ban đêm, cố làm ra vẻ hoài niệm nói.
Y tá cho tới bây giờ không rời khỏi thành phố này, quả nhiên tò mò hỏi: "Cô đã đi qua thảo nguyên rồi sao?"
Người tò mò giống như cô ta còn có cô bé, cô bé cũng dùng một đôi mặt sáng rực nhìn cô.
"Mấy năm trước có đi qua một lần." Tô Dung ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mờ bị sương mù che phủ. Cô cũng không có nói dối, lúc còn ở thế giới trước, cô thật sự có dành chút thời gian cùng Bạch Liễm đi ngắm qua.
Y tá hâm mộ nói: "Thật tốt quá, tôi cũng muốn đi xem thảo nguyên một lần."
"Em cũng muốn đi!" Cô bé cũng mong đợi nói, cô bé còn thảm hơn y tá, bởi vì từ nhỏ đã được khám ra thân thể có vấn đề, chỉ ở bệnh viện, cũng không đi ra ngoài được mấy lần.
Tô Dung ngồi xuống đất, chỉ lên bầu trời: "Các người xem nơi này, vườn hoa bệnh viện cũng là một bãi cỏ lớn, tôi nghĩ vào ban đêm, có lẽ cũng có mấy phần tương tự với thảo nguyên. Các người đã xem qua cảnh vật vào ban đêm ở chỗ này chưa?"
"Dĩ nhiên là không." Y tá lập tức trả lời, trong mắt mang theo tiếc nuối và sợ hãi: "Tôi chỉ cách cửa sổ nhìn cảnh sát ban đêm mà thôi.”
Ban đêm trong thế giới quái đàm vô cùng nguy hiểm, gần như không có người nào sẽ mở cửa phòng vào ban đêm, rất nhiều người ngay cả rèm cửa cũng không dám kéo lên. Lỡ như thỉnh thoảng đang hóng gió xuất hiện mặt trăng máu, vậy bọn họ cũng có thể đi gặp thượng đế rồi.
Cô bé cũng không có, nhưng tuổi còn nhỏ cho nên không biết sự đáng sợ của quỷ quái. Vì thế nghe được chị gái trước mặt nói tối nay hơn 9 giờ mình sẽ ra xem thử một chút, cô bé cười híp mắt, sau đó ở sau lưng y tá nháy mắt với cô, cô bé cũng thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Cám dỗ xong cô bé, chắc chắn ở trong mắt đối phương thấy được thứ mình muốn thấy. Lúc này Tô Dung mới tạm biệt hai người, trở lại phòng bếp. Sắp đến giờ ăn cơm, cô phải trở về trước mới được.
Thật ra chuyện để cho cô bé hơn nửa đêm đi ra ngoài là một chuyện thật không tốt, ban đêm của quái đàm quy tắc nguy hiểm như vậy, để cho cô bé đi ra ngoài là hành vi không chịu trách nhiệm đối với sinh mạng của cô bé.
Đáng tiếc Tô Dung không có cảm giác chính nghĩa như vậy, đối với cô, quan trọng nhất chính là thăm dò chân tướng, sau đó mới là tính mạng của người khác. Nếu không, lúc trước khi cô tốt nghiệp đã đi chấn hưng cục cảnh sát, mà không phải là tự mình mở văn phòng thám tử.
Bảy giờ rưỡi có kiểm tra định kỳ, như vậy không ngoài dự liệu, trước tám giờ rưỡi sẽ kết thúc. Nếu như cô thành công ở trong khoảng thời gian này tìm được thứ mình mong muốn, biết được tác dụng của cô bé kia trong quái đàm này. Vậy chỉ cần khi cô gái nhỏ đi ra ngoài, cô có thể chắc chắn chuyện để đối phương đồng ý giúp đỡ.
Còn về chuyện cô bé sẽ không đi ra, Tô Dung vẫn rất có lòng tin. Từ lúc vừa rồi nói chuyện phiếm, cô đã thấy được, lòng tò mò của đối phương rất mạnh, bởi vì mỗi năm đều ở trong phòng bệnh, cho nên rất có ham muốn tìm tòi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Sau khi cô ra ám hiệu cho đối phương, đối phương có khả năng rất lớn sẽ đi ra hội họp với cô.
Chẳng qua nếu như không thành công, vậy cũng chỉ có thể chờ ngày mai bàn bạc lại.
Đại khái bọn họ sẽ không sinh con vào sáng ngày mai, dù sao quái đàm quy tắc nói là ba ngày, nếu như sáng ngày mai sinh, vậy thời gian bọn họ ở trong quái đàm quy tắc thậm chí ngay cả hai ngày cũng không đến. Thời gian quá ngắn không phù hợp với lẽ thường.
Trong phòng bệnh, Lộ Lộ và anh Tôn đều ở đây. Trừ bọn họ ra, còn có ba người khách không mời mà đến, theo thứ tự là Tạ Kha Kha, cô gái tóc mái và nam đeo khuyên tai.
Năm người trò chuyện rất vui vẻ, thật giống như phòng bệnh này là của năm người bọn họ vậy. Chẳng qua đáng giá nhắc đến chính là, không có người nào ngồi lên giường ngủ của cô, chuyện này làm cho Tô Dung rất hài lòng.
Thấy Tô Dung trở lại, Tạ Kha Kha vui vẻ nỏi: "Tiểu Hồng, cô về rồi? Dọc theo đường đi có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, chỉ là sao các người đều đến đây?" Tô Dung lắc đầu một cái, nghi ngờ hỏi.