Bốn giờ 51 phút, buổi đấu giá kết thúc đúng thời gian. Mọi người sôi nổi rời đi khỏi hội trường đấu giá, đám người rộn ràng nhốn nháo đi cùng nhau về một hướng.
Vì tránh bị dòng người tách ra, ba người Tô Dung nắm chặt góc áo nhau để di chuyển. Tô Dung đi tuốt đằng trước, tuy nhiên cô chỉ mới đi hai bước đã nhận ra chỗ này có chút kỳ lạ.
Sương mù xung quanh càng lúc càng lớn, tầm nhìn không đến 5 mét, gần như đã đến trình độ duỗi tay không thấy năm ngón. Dưới sự bao phủ của sương mù dày đặc, người áo đen càng đi càng ít, toàn bộ con đường cũng càng ngày càng trống trải.
Tuy rằng Tô Dung vẫn luôn đi ở phía trước, theo lý thuyết thì nơi này chỉ có một con phố, đi thẳng về phía trước chắc chắn sẽ không có vấn đề, chắc chắn có thể đi đến nơi cần đến. Nhưng cô vẫn cẩn thận dừng chân.
“Làm sao vậy?” Lý Cầm Phương ở phía sau căng thẳng hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì sao?”
Tôn Giai Kỳ đi ở cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Sương mù càng lúc càng dày, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Trấn an hai người họ một chút, Tô Dung mở đèn pin, chiếu sáng con đường phía trước. Lúc trước cô đã đoán ra, nếu nói áo đen không chỉ có tác dụng che giấu thân phận, mà còn có tác dụng che chở cơ thể dưới ánh trăng. Như vậy chắc chắn đèn pin cũng không chỉ có tác dụng chiếu sáng hàng hóa, chắc chắn vẫn còn tác dụng khác.
Quả nhiên, sau khi mở đèn pin lên, con đường phía trước được chiếu sáng, sương mù dày đặc cũng biến mất một cách kỳ lạ. Đèn pin này có hiệu quả xua tan sương mù.
Nói đến xua tan sương mù, Tô Dung không khỏi nhớ đến【 Hoa Mặt Trời 】ở “Quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ”. Đạo cụ đó cũng có hiệu quả xua tan sương mù, dưới hoàn cảnh như thế này có lẽ cũng có tác dụng. Đáng tiếc lúc ấy vì thông quan, nên cô đã dùng hết đạo cụ kia.
Lúc này Tô Dung mới phát hiện, không biết từ khi nào, con đường bên cạnh chợ quỷ đã biến mất, biến thành cánh đồng bát ngát vô biên vô tận. Còn bọn họ lúc này đã dần lệch khỏi quỹ đạo, sắp lạc vào cánh đồng bát ngát mênh mông kia.
Cũng may phát hiện kịp thời! Tô Dung thở phào một hơi, mở đèn pin đi trở về con đường cũ, dẫn theo hai người phía sau nhanh chóng đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, đã phát hiện phần lớn người áo đen ở phía trước. Bọn họ im lặng đứng ở nơi đó, phía trước là con sông hoàng tuyền màu xám mênh mông vô bờ, một ông lão nhỏ con cả người nhăn nhúm chèo một con thuyền nhỏ, chậm rì rì chuyến về.
Ông lão này chính là ông lão lúc trước đã bán đèn pin và áo choàng cho bọn họ!
Không chỉ là cô, Tôn Giai Kỳ cũng nhận ra người này, cô ấy kinh ngạc nói: “Ông lão đó còn kiêm luôn chức người chèo thuyền à?”
Tô Dung nhún nhún vai: “Có chút giống người quét rác.”
Những lời này lập tức khiến Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ, bầu không khí khủng bố đáng sợ cũng bị xua đi.
Ông lão nhanh chóng chèo thuyền cập bến, sau đó dùng giọng nói nghẹn ngào hô lên, thét to một câu giống như đang hát: “Thuyền tới! Lên thuyền đi!”
Mấy cái bóng đen lập tức lao về phía trước xếp hàng, tổng cộng có mười người. Vừa đủ mười người thì không có ai tiến lên nữa.
Người cầm lái gật gật đầu, sau đó lại cao giọng hỏi: “Có ai là người không?”
Lúc này một người áo đen xếp hàng phía sau lập tức nói: “Tên thứ nhất là người!”
“Con mẹ mày!” Người đầu tiên hoàn hồn tức muốn hộc máu tức giận mắng một câu, sau đó lập tức kéo cánh tay mình xuống, dùng cánh tay còn lại múa may vài cái: “Con người không thể làm cái này được!”
Thật đúng là như vậy, người cầm lái gật gật đầu, nghiêng người cho đi: “Lên thuyền.”
Tô Dung lập tức hiểu ra, thì ra đây chính là quá trình.
Một nhóm một nhóm bắt đầu xếp hàng đi tới. Mấy người Tô Dung cố ý xếp ở sau cùng, gần như là chờ đến cuối cùng mới lên thuyền. Phía sau bọn họ không có bao nhiêu người áo đen, vì thế khi người lái thuyền hỏi, chỉ có mấy người linh tinh nghi ngờ bọn họ.
Tô Dung nhìn về phía những thương nhân gần đó không có ý định rời đi, lập tức xác định chính xác vài người mà cô đã mua hàng: “Con người sẽ mua mở để bôi trơn lớp da người sao? Con người sẽ mua loại nấm móng kia của ông sao……”
Những thương nhân đó lập tức bảo vệ những khách hàng có khả năng vẫn còn quay lại của mình: “Đương nhiên là không, đương nhiên là không. Ba người này chắc chắn là quỷ vật, ai dám vu hãm bọn họ chứ?”
Tô Dung quay người lại nhướng mày với hai người Tôn Giai Kỳ, hai người kia liền im lặng giơ ngón cái lên với cô.
Ba người cùng nhau lên thuyền, đây là một con thuyền gỗ thoạt nhìn không lớn lắm, trên thuyền có một vài cây cột rất kỳ lạ. Mười người chen chúc vào bên trong, người cầm lái đứng ở phía trước thuyền, trong tay chống một cây gậy trúc. Cây gậy trúc đẩy về phía bờ, trên tay dùng sức, thuyền nhỏ liền trôi ra sông, bơi về phía biển rộng.
Lênh đênh phiêu bạc trong biển lớn màu xám dày đặc sương mù một lúc lâu, sóng biển dần dần bắt đầu cuồn cuộn. Sóng càng lúc càng lớn, dần dần thành hình những cơn sóng lớn màu xám bạc. Con thuyền nhỏ bé cứ lênh đênh trên biển rộng điên cuồng, nước chảy bèo trôi.
Nhìn sóng gió động trời trước mặt, hiếm khi Tô Dung có cảm giác như kiến càng đang lay cổ thụ. Người biết chuyện thì thấy bọn họ đang phiêu bạc trên biển, không biết còn tưởng rằng đây là đu quay khổng lồ đấy!
Tuy là Tô Dung không hề bị say xe say tàu, nhưng lúc này vẫn không nhịn được có cảm giác say tàu. Hoàng tuyền mà bọn họ vừa nhìn thấy không phải không có một chút gợn sóng nào sao? Sao vừa ra ngoài liền bắt đầu sóng to gió lớn rồi? Nhằm vào bọn họ sao?
Cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn, cô nói với người lái thuyền đang đứng sừng sững trước thuyền: “Người cầm lái, ông không hề có cảm giác rung lắc sao?”