“Cũng chỉ là quen tay hay việc thôi.” Người cầm lái liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Cô có biết vì sao biển lại đột nhiên cuồn cuộn không?”
“Vì sao?” Đây cũng là vấn đề mà Tô Dung thấy tò mò, thấy người cầm lái hỏi, cô lập tức nhân cơ hội leo lên cột.
“Bởi vì trên thuyền có người.” Người cầm lái cười như không cười nhìn về mặt biển sóng to gió lớn, ý vị sâu xa nói.
Tô Dung: “……”
Đúng rồi, quy tắc thứ tư đã nói, [ Sông hoàng tuyền chỉ siêu độ người chết ]. Hiện tại có ba người bọn họ vừa không phải quỷ vật vừa không phải người chết lên thuyền, cũng chẳng trách hoàng tuyền không chấp nhận bọn họ.
Dù sao cũng chột dạ, nên cô thay đổi đề tài khác: “Khi nào chúng ta mới đến bờ bên kia?”
“Chỉ khi lừa được biển rộng này, mới có thể đến bờ bên kia.” Người cầm lái nói một câu kỳ lạ, sau đó tự mình ngồi xổm xuống nắm chặt cây cột lớn ở đầu thuyền, đột nhiên la lớn với biểu cảm nghiêm túc: “Mọi người, trong vòng năm giây hãy giữ chặt tay, ngừng thở!”
Sửng sốt một chút, Tô Dung quyết đoán làm theo lời ông ta, nắm chặt lấy cây cột, hít sâu một hơi, sau đó lập tức nín thở.
Giây tiếp theo, cô trừng lớn hai mắt.
Ngay trước mặt cô, một con sóng khổng lồ cao hơn mười mét đột nhiên dâng lên từ phía xa, giống như một bức tường cao không thể vượt qua, vô tình dập mạnh xuống bọn họ.
Cuối cùng Tô Dung cũng hiểu rõ những cây cột này dùng để làm gì, đó là dùng để bọn họ cố định thân thể, để tránh việc bị nước biển cuốn trôi.
Cô co người lại, ngồi xổm xuống hạ thấp trọng tâm, ôm chặt lấy lan can. Nhắm mắt nín thở, chỉ chờ cơn bão dữ dội ập đến.
Nước biển lạnh lẽo chụp ập mạnh vào người cô, khiến cả người chìm trong nước biển. Trong nháy mắt thiếu chút nữa Tô Dung đã hôn mê, ý thức mơ mơ màng màng, miệng không khống chế được nuốt mấy ngụm nước biển, nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Không biết khi nào, cô mê mang mở mắt ra, trước mặt vẫn là bầu trờ xám xịt bị sương mù dày đặc bao phủ.
Tô Dung ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía. Lúc này cô vẫn còn ở trên thuyền, bên cạnh là những hành khách khác đang nằm. Chỉ có người lái thuyền vẫn còn đứng phía trước chăm chỉ chèo thuyền.
Điều đáng nhắc đến là vốn dĩ ban đầu có mười người nhưng lúc này chỉ còn có tám người, nhưng Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ vẫn còn an toàn nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, điều này khiến Tô Dung không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảm nhận được tiếng động truyền đến từ phía sau, người cầm lái quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, có chút ngoài ý muốn nói: “Ồ? Tỉnh rồi sao, thân thể không tệ!”
Đó là điều tất nhiên, dù sao cô đã trải qua nhiều quy tắc quái đàm như vậy, chỉ cần thêm một ít điểm cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều. Tô Dung ngồi xếp bằng, nhìn mặt biển đã yên bình trở lại, lòng còn sợ hãi hỏi: “Không có chuyện gì nữa sao?”
Người cầm lái gật gật đầu: “Chúng ta đã lừa gạt được hoàng tuyền, nó cho rằng chúng ta đều đã chết, tất nhiên sẽ đồng ý cho chúng ta đi qua.”
Tô Dung: “……”
Còn không phải sao? Lúc nãy khi con sóng to đánh đến đây, ngay cả cô cũng cho rằng bản thân phải chết.
Bỏ qua đề tài này, cô lựa chọn tiếp tục trò chuyện: “Ngài vẫn luôn là người lái thuyền trên biển hoàng tuyền sao?”
“Vẫn luôn thì chắc chắn là không phải rồi, nhưng cũng đã rất lâu.” Nói tới đây, trong mắt người cầm lái hiện lên một cảm xúc không tên: “Lâu đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ.”
Sống lâu như vậy, vậy chẳng phải là……
Dư quang thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Dung, người cầm lái tỏ vẻ không sao cả gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi có năng lực trường sinh.”
Trên thực tế từ trường sinh này hiếm khi được sử dụng một mình, lúc nào theo sau nó cũng là từ “Bất lão”.
Nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của người cầm lái thì biết, hắn chỉ có trường sinh, không có bất lão. Điều này khiến năng lực mà ai cũng thèm muốn trở nên đáng buồn.
Nhưng Tô Dung lại không hề lộ ra dáng vẻ thương hại, ngược lại tò mò hỏi: “Nhưng ông vẫn còn muốn sống?”
Vẫn là câu nói kia, từ trường sinh rất hiếm khi được sử dụng một mình, đi theo sau nó, hoặc là “Bất lão”, hoặc là “Bất tử”.
Nhưng là vừa rồi người cầm lái chỉ nói bản thân có thể trường sinh, vậy chứng minh ông ta không thể không già đi, cũng không thể không chết đi. Cho nên hiện tại ông ta vẫn còn sống, cũng không phải bởi vì không chết được, mà là bởi vì ông ta vẫn còn muốn sống.
Một người không muốn chết, không cần người khác phải thương hại.
Vấn đề này vừa nghe thì thấy thật sự không tôn trọng người khác, nhưng ở trước mặt một người đã sống rất nhiều năm, thì có vẻ rất bình thường.
Chưa từng có ai hỏi người cầm lái vấn đề này, khi bọn họ nhận ra ông ta có thể trường sinh, không thể bất lão, liền vô thức sinh ra sự đồng tình thương hại. Người cầm lái đã quen thuộc với những ánh mắt đồng tình, khi đối diện với một ánh mắt bình tĩnh đầy tò mò thế này, ngược lại có chút không quen.
Nhưng ông ta cũng không phản cảm: “Đúng vậy, tôi không muốn chết. Tồn tại là một việc vô cùng tốt đẹp, cô đừng thấy tôi chèo thuyền trên biển hoàng tuyền của chợ quỷ lâu như vậy, nhưng cuộc sống mỗi ngày của tôi lại không hề giống nhau, như thế làm sao lại thấy chán được chứ? Vốn dĩ ở chợ quỷ tôi có thể nhìn thấy rất nhiều quỷ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy những nhân loại đi nhầm vào đây.”
Khi nói đến đây, ông ta liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Tô Dung, sau đó mới tiếp tục nói: “Bất quá từ khi “Nó” xuất hiện, nơi này càng có nhiều sinh vật hơn.”
Vừa nghe thấy lời này, Tô Dung lập tức kinh ngạc: “Không phải vì “Nó” xuất hiện nên chợ quỷ mới xuất hiện sao?”
“Đương nhiên không phải.” Người cầm lái dùng sức nắm chặt cây gậy trúc trong tay, điều chỉnh hướng của đầu thuyền, thuận miệng đáp, “Cô đã biết đến sự tồn tại của “Nó”, vậy cũng không có khả năng cho rằng thế giới này hoàn toàn là chủ nghĩa duy vật có đúng không?”