“Ồ, ông còn biết chủ nghĩa duy vật à.” Tô Dung không khỏi cảm khái.
Nhưng đồng thời cô cũng âm thầm kinh hãi, giống với những gì người cầm lái nói, “Nó” cũng đã xuất hiện rồi, chắc chắn Trái Đất không phải một thế giới theo chủ nghĩa duy vật thuần túy. Có âm tào địa phủ, bích lạc hoàng tuyền cũng hợp tình hợp lý.
Người cầm lái không nhịn được trắng mắt liếc cô một cái: “Nơi này đã tồn tại rất lâu, tuy nhiên khi “Nó” vừa đến đã trực tiếp ô nhiễm nơi này. Thật ra tôi còn chưa sống đủ, nhưng nghĩ lại nếu có thể sống đến một ngày nhìn thấy “Nó” hoàn toàn hủy diệt Trái Đất, vậy cũng coi như là đủ.”
Chớp chớp mắt, Tô Dung mở rộng kiến thức: “Nếu đã có bích lạc hoàng tuyền, vậy thiên đường địa ngục mà phương Tây nói thì sao? Có không?”
“Làm sao tôi biết được chứ?” Người cầm lái tức giận vẫy vẫy tay: “Tôi chưa từng chết, cô đi mà hỏi người chết đi!”
Tô Dung: “……”
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, trong lúc Tô Dung còn đang muốn hỏi vấn đề tiếp theo, cảm giác không trọng lực đột nhiên ập đến, giây tiếp theo, Tô Dung có cảm giác mông mình ngã thật mạnh lên mặt đất.
Cô có hơi mờ mịt mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy mình ngồi trên mảnh đất phía trước ký túc xá, xung quanh có một đám người đang vây quanh, có Mai Lạc dẫn đầu.
Đột nhiên, Điền Khinh Khinh từ bên cạnh lao đến ôm chầm lấy cô: “Hu hu hu! Tô Dung cũng may các cậu không có việc gì. Tôi còn tưởng các cậu không ra ngoài được!”
“Chúng tôi không sao.” Cố kìm nén cảm xúc muốn tránh ra, Tô Dung vỗ vỗ phía sau lưng cô ấy, sau đó vô cùng tự nhiên đứng lên thoát thân, cởi áo đen trên người ra: “Tình hình hiện tại như thế nào?”
Nghe vậy, Mai Lạc đi lên phía trước: “Có lẽ bọn anh phải hỏi em mới đúng, các em đã trải qua những gì bên trong vậy? Đừng ở chỗ này nữa, chúng ta cùng nhau đi đến phòng học của xã đoàn rồi lại nói những việc này.”
Đánh thức Tôn Giai Kỳ và Lý Cầm Phương, hai người ngơ ngác nhìn bốn phía. Khi nhìn thấy sóng to gió lớn, vốn dĩ hai người họ đã cho rằng bản thân phải chết. Không ngờ khi mở mắt lần nữa đã trở về thế giới hiện thực.
Sự tương phản cực hạn này khiến hai người ôm đầu khóc rống, cuối cùng vẫn là Điền Khinh Khinh an ủi bọn họ. Cả nhóm người cùng nhau đi đến phòng học, học sinh trong trường học dường như đã được sơ tán, dọc theo đường đi không hề gặp phải những người khác. Tô Dung nhìn thời gian trên di động, hiện tại đã trôi qua hai tiếng kể từ khi bọn họ ra ngoài lúc 6 giờ rưỡi.
Nói cách khác, thời gian ở chợ quỷ không giống với quy tắc quái đàm, mà tốc độ lại giống với thời gian ở hiện thực. Điểm này thật sự có chút giống với “Thành phố động vật”.
Chờ sau khi đi vào và đóng cửa phòng học lại, Mai Lạc đứng trên bục giảng sử dụng đạo cụ âm thanh. Sau đó mới nói: “Vừa rồi Điền Khinh Khinh đột nhiên đến tìm anh, nói cho anh biết lúc mặt trời lặn các em đã gặp phải bẫy rập của tà giáo, đi vào chợ quỷ. Em ấy không hiểu vì sao mình lại ra ngoài được, nhưng các em vẫn còn ở bên trong.”
Liễu Đình Nhã ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Lúc trước khi Điền Khinh Khinh ra ngoài đã nói hết mọi chuyện với chúng tôi rồi, vốn dĩ chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp liên hệ với ‘Tập đoàn Tích Tắc’, bọn họ có cách đi đến chợ quỷ. Nhưng không ngờ các cậu đã tự mình ra ngoài được, thật sự quá lợi hại!”
Nghe hai người bọn họ nói xong, Tô Dung nhìn về phía Mai Lạc: “Vậy nếu bọn em đã ra ngoài, hiện tại anh không cần phải gọi điện lên phía trên, yêu cầu bọn họ không cần phải liên hệ với ‘Tập đoàn Tích Tắc’ đúng không?”
Dù sao nếu liên lạc với “Tập đoàn Tích Tắc” để xử lý chuyện này, vậy chắc chắn sẽ thiếu nợ một ân tình. Cương tốt thì phải dừng trước lưỡi dao, nếu sự việc đã được giải quyết, tất nhiên không cần phải lãng phí nguồn lực và tài nguyên.
“Không, nên liên hệ thì vẫn phải liên hệ.” Mai Lạc cười lạnh một tiếng: “Các em đã đi nhầm vào chợ quỷ thông qua một con đường không bình thường, chính ta có thể dựa vào điều này để nhờ ‘Tập đoàn Tích Tắc ’ điều tra. Sau khi điều tra ra, còn có thể tìm hiểu nguồn gốc của một số đạo cụ, là có thể tìm được tên khốn nào đã hại các em.”
--------------------
Nghe vậy, Tô Dung âm thầm gật đầu. Chính phủ của Hoa Hạ ở thế giới này vẫn rất đáng tin, khi có vấn đề xảy ra trong trường học, bọn họ có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết phù hợp.
Tuy nhiên nếu tà giáo đã lựa chọn ra tay, vậy chắc chắn sẽ không sợ bị phát hiện. Chẳng lẽ bọn họ đã xác định được phạm vị đại khái của “Cà Phê” sao?
Nghĩ đến đây, Tô Dung vội vàng hỏi: “Chỉ có chúng ta bị tà giáo công kích thôi sao?”
Nếu là như thế, vậy cô có thể đã gặp nguy hiểm. Cho dù có đẩy Điền Khinh Khinh ra ngoài chắn đao cũng không thay đổi được gì. Dưới tình huống như vậy, có lẽ chạy trốn sẽ là một lựa chọn tốt hơn. Nhưng cô có thể chạy trốn đến nơi nào đây? Nếu làm như vậy so với tự sát cũng không có gì khác nhau.
“Không chỉ như vậy, còn có mấy người vẫn đang mất tích.” Nói tới đây, biểu cảm Mai Lạc không khỏi có chút trầm thấp: “Không chỉ có chúng ta, sau khi đại học P bên kia nhận được tin tức cũng đã nhanh chóng điều tra. Hiện tại nghe nói thiếu mất mười mấy điều tra viên năm nhất và năm hai, ngoài ra còn có những người thường đồng hành cùng bọn họ. Rõ ràng lần này tà giáo đã ra vốn gốc, những tên tà giáo đang nằm vùng ở hai trường học có lẽ sẽ được bắt gọn một lần.”
Nhưng cho dù là như thế, nếu có nhiều điều tra viên xảy ra chuyện, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là bọn họ, cũng khó trách tâm trạng Mai Lạc không tốt.
Tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng sau khi nghe được tin tức này, Tô Dung không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu đã có nhiều người xảy ra chuyện như vậy, như vậy đã chứng minh “Nó” không biết vị trí của cô, mà chỉ biết đại khái tuổi tác. Tuổi tác của cô thật sự đã có người từng suy đoán, có thể biết được điều này cũng không có gì lạ.