Tô Dung cúi đầu, cô còn có một việc không nói. Đó chính là nếu như phán đoán mới vừa rồi của cô là đúng, như vậy rượu "Mary đẫm máu" này thật thú vị.
Những người này… không, là quỷ hồn. Đúng vậy, bây giờ ở trong suy nghĩ của Tô Dung những người ở chỗ này là quỷ hồn, mà cô là sinh hồn trong đám quỷ hồn.
Trước mắt phân loại bên trong quán rượu bao gồm "Quỷ hồn có tội nghiệt”, ví dụ như người phụ nữ trước mắt này, “quỷ hồn không có tội nghiệt” chính là phần lớn người ở trong quán bar ví dụ như cô gái tóc xanh đã rời đi lúc trước, “sinh hồn” cũng chỉ là cô cùng với nam sinh mới vừa chết kia.
Trở lại đề tài mới vừa rồi, đã biết những quỷ hồn có tội nghiệt tới chỗ này là vì đi phòng khiêu vũ nhận trừng phạt chuộc tội, như vậy, vật phẩm dính máu tươi loài người như "Mary đẫm máu", chẳng lẽ có thể giúp người khác rửa sạch tội nghiệt?
Đây không phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao!
Nếu như Tô Dung đoán không nhầm, quả thật giống như người phụ nữ nói, "Mary đẫm máu" có thể để cho cô ta lần này không cần đi nhận trừng phạt. Nhưng tội nghiệt vẫn sẽ được thêm vào người, mà trừng phạt sẽ đặt trong tương lai. Nhìn như là tránh được một lần trừng phạt, thật ra tăng thêm gánh nặng cho mình.
Chẳng qua cô không có lựa chọn nhắc nhở đối phương, trước không nói đến chuyện đây chỉ là suy đoán. Liên quan đến chuyện nếu đối phương lựa chọn uống nước ép từ đầu người, cô cũng không cần thiết nhắc nhở. Người ác bị trừng phạt, đây không phải là chuyện rất tốt sao?
Cô thích phát hiện chân tướng, nhưng nói chân tướng ra thì phải nhìn vào tâm trạng.
Tô Dung chống cằm, hỏi ra vấn đề thứ hai: "Trong quán bar này, có người giống với tôi không?"
Lúc này vẻ mặt của người phụ nữ có chút ngạc nhiên nghi ngờ, cô ta đã không dám nói gì nữa. Mới vừa rồi cố ký trả lời hàm hồ, cũng có thể để cho Tô Dung trực tiếp suy đoán ra nhiều thứ như vậy. Nếu như cô ta lại nói cái gì đó, sợ rằng đối phương sẽ có cách rời đi.
Cô ta biết chuyện Tô Dung chính là một sinh hồn, hơn nữa trong quán bar này cũng có một ít người biết. Một sinh hồn, đó là thứ biết bao mê người! Dưới tình huống này, nếu như cô ta để đối phương chạy. Vậy chờ lần sau khi đến chỗ này, chỉ sợ sẽ bị nhằm vào.
Cho dù có 100 tệ quái đàm làm cám dỗ, nhưng cô ta vẫn lắc đầu, cẩn thận ngậm miệng không nói.
Thấy cô ta như vậy, Tô Dung cũng không giận. Đổi một vấn đề: "Uống mấy ly rượu thì say?"
Trước đó câu trả lời của người pha rượu để lộ ra một tin tức ẩn núp, đó chính là say rượu không liên quan gì với độ cồn. Đã như vậy, cũng chỉ có thể liên quan đến số lượng mà thôi.
Nhưng lúc này người phụ nữ trực tiếp trả lời: "Không biết."
Câu trả lời này làm cho Tô Dung hết sức kinh ngạc, bởi vì theo lý câu hỏi này không có gì cần giấu giếm, dù sao người khác tặng rượu Tô Dung nhất định phải uống, sớm muộn gì cô cũng sẽ uống say, hơn nữa nếu như cô muốn tìm người hợp tác, đại khái cũng phải uống say mới tìm.
Đã như vậy, tại sao nói không biết?
Tô Dung không cho rằng đối phương thật sự không biết, nếu như cô ta thật sự không biết, vì kiếm tiền, ít nhất cũng sẽ nói ra phán đoán của mình.
Ví dụ như "tôi uống năm ly thì sẽ say, tửu lượng của tôi không tệ, chắc cô sẽ say trong khoảng 5 ly đi", dùng lời như vậy có thể lấy được 100 tệ.
Nhưng người này lại dứt khoát nói không biết, ngược lại có chút khả nghi.
Liếc nhìn ly trống không trong tay, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu, xem ra về mặt uống say này, còn có tin tức ẩn núp mà cô còn chưa thăm dò ra được, chuyện này để đối phương cảm thấy có thể hố cô ở mặt này.
Chuyện này hoàn toàn không thể khinh thường, mặc dù trong quy tắc có nói vị trí của thuốc giải rượu, nhưng chuyện sau khi uống say sẽ làm cho nhận biết trở nên rối loạn, đã đủ cho Tô Dung cảnh giác.
"Trừ phán đoán mình có uống say hay không ra, rượu ‘say’ còn có tác dụng gì?" Giơ ly rượu màu xanh dương trong tay, Tô Dung hỏi,
"Vậy này là bằng chứng để cô đi lên lầu hai, rót rượu vào cửa cầu thang mới có thể đi lên. Quy tắc bên kia cô cũng nhìn thấy, tiền để phải là dưới tình huống cô không say." Người phụ nữ liếc nhìn ly rượu màu xanh dương kia, sau đó chỉ vào quy tắc ở bên cạnh quầy rượu.
Thì ra là như vậy, quả nhiên nhất định phải mua rượu ‘say’. Đây chính là công hiệu khác trừ chứng minh mình có say hay không.
Chú ý đến chuyện đã không có ít người bắt đầu nhìn mình. Người phụ nữ không dám ở lâu, vội vàng vươn tay về phía Tô Dung: "Đưa tiền cho tôi, tôi phải đi rồi."
Không có dây dưa, Tô Dung đưa 200 tệ quái đàm cho cô ta, đưa mắt nhìn cô ta rời đi. Sau đó quay đầu, tìm đến người đàn ông đến quán bar trước giờ buôn bán giống cô.
Trong rất nhiều khách hàng đang giành giật muốn thử "Mary đẫm máu", có rất ít khách hàng đứng yên không động đây, thậm chí lộ ra vẻ chán ghét. Mặc dù lúc này số người bên trong quán bar đông đảo, ánh đèn mờ tối, nhưng Tô Dung vẫn dựa vào năng lực quan sát ưu tú, chính xác nhìn thấy được vẻ mặt của những người này.
Mà vẻ mặt lộ ra của mấy người này lại là mục tiêu mà Tô Dung muốn tìm.
Rất nhiều người đều nói cho cô biết, nếu như uống say, rất nhanh có thể tìm được người mình muốn tìm. Nhưng nếu như cô không cần uống say lại có thể tìm được, vậy tại sao phải để cho mình mạo hiểm như thế.
Ở trong này, có một ông chủ râu ria xồm xoàm, mang cà vạt màu đỏ, chính là người đàn ông có thời gian đến giống cô. Không tìm ông ta thì tìm ai
Hiển nhiên đối phương cũng đã sớm dự liệu chuyện Tô Dung đến tìm mình, trực tiếp gật đầu: "Tôi chính là người cô muốn tìm."
Tô Dung: "..."
Thật ra cô là người có bệnh đa nghi, đối phương nói như vậy, cô thực sự không dám tin tức. Chẳng qua cô có cách để nghiệm chứng: "Nhìn thử cái này đi."