Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 68

Chương 68 -
Chương 68 -

Trong lòng Tô Dung đang điên cuồng tìm câu từ hợp lý: “Cho dù như vậy, tôi cũng không thể phụ lòng bồi dưỡng của công ty trong thời gian làm việc. Hay là như vậy đi, chờ sau khi tôi đưa ngài đi xong đoạn đường này, chúng ta lại tiếp tục nói về chuyện này.”

Chờ khi đối phương xuống xe sẽ không thể uy hiếp đến cô, đến lúc đó không phải trời cao mặc chim bay sao?

Thấy cô đã nói như vậy, Mèo Trắng cũng không thúc giục nữa. Không bao lâu sau lại nói: “Tạm thời cô không đồng ý trở thành thú cưng của tôi cũng không sao, nhưng trước tiên tập thích ứng một chút có lẽ được đúng không?”

Chỉ là thích ứng một chút thôi… Tô Dung vừa mới thả lỏng lại đột nhiên căng thẳng.

Kịch bản này thật sự quá quen thuộc! Mỗi lần cô muốn dụ dỗ người khác đều thường xuyên nói như vậy, trước tiên sẽ đề cập đến một yêu cầu được một tấc lại tiến theo một thước với đối phương, chờ đối phương từ chối sau đó lại đưa ra một yêu cầu không quá đáng, đó chính là yêu cầu thật sự của cô. Trong tình huống này bởi vì đối phương đã từng từ chối một lần nên đại khái đều sẽ chọn đồng ý.

Đây chính là “Hiệu ứng phá nhà*” trong truyền thuyết, rất kinh điển, nhưng cũng rất hữu dụng.

*Hiệu ứng phá nhà là một định lý do Lỗ Tấn đề xuất, có nghĩa là những yêu cầu lớn được đưa ra trước, sau đó những yêu cầu nhỏ hơn và ít hơn được đưa ra, nó được gọi là "hiệu ứng phá nhà" trong tâm lý học.

Ít nhất cho dù Tô Dung có phản ứng lại, nhưng đối với đôi mắt mèo như hổ rình mồi ở phía sau, cô cũng không có đường sống để từ chối. Người là dao thớt, tôi là cá thịt. Nếu lại từ chối Mèo Trắng, chỉ sợ cô sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc.

Không có cách nào, Tô Dung chỉ có thể do dự hỏi: “Phải thích ứng như thế nào? Trước tiên cứ nói rõ một chút, nếu ảnh hưởng đến việc lái xe thì tuyệt đối không được, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn tính mạng của khách hàng, nói vậy ngài sẽ không làm tôi khó xử đi?”

“Đương nhiên, chỉ là một hoạt động rất nhỏ mà thôi meo ~” Có lẽ vì nguyên nhân Tô Dung không quay đầu lại, Mèo Trằng không hề che giấu ác ý dày đặc gần như sắp tràn ra khỏi mắt mình: “Học tiếng mèo kêu với tôi đi. Tin tưởng tôi đi, cô sẽ rất yêu thích hành vi này.”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng đã vang lên vô cùng chói tai, tế bào toàn thân đều đang nhắc nhở cô rằng có điều gì đó rất mờ ám.

“Có thể.”

Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý, bởi vì cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Chẳng qua tuy rằng như thế, tay phải của Tô Dung đã lặng lẽ xoay nút bật nhạc gần nửa vòng, tay đặt nhẹ ở phía trên, một khi tay cử động, ấn xuống nút phía dưới, nhạc sẽ vang lên.

Mèo Trắng mở đầu trước, sâu kín phát ra một tiếng kêu: “Meo ~”

Kỳ lạ thay, Tô Dung đột nhiên cảm thấy âm thành mèo kêu này vô cùng dễ nghe, theo bản năng bắt đầu học theo giọng điệu của đối phương rồi kêu lên: “Meo ~”

“Meo ~”

“Meo ~”

……

Trong lúc nhất thời, tiếng mèo kêu trong xe phát ra hết đợt này đến đợt khác. Tô Dung chìm đắm trong tiếng mèo kêu mỹ diệu, cô cảm thấy giống loài có thể phát ra âm thanh này thật sự quá tuyệt vời.

Giống như bản thân đã biến thành một con mèo, chính mình là một con mèo, chính mình là một con mèo…

—— Cô là mèo.

Không biết từ khi nào bàn tay đã bị bao trùm một lớp lông trắng của cô cuộn tròn lại như tay mèo, lại vừa đúng lúc chạm vào nút bật nhạc.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc du dương uyển chuyển vang lên, Tô Dung lập tức bừng tỉnh hoàn hồn. Theo sự vui mừng của cô, lớp lông trắng trên tay cũng nhanh chóng rút đi.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!

Gần như trong nháy mắt khi nhớ lại, sau lưng cô đã tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng sâu sắc.

Thật đáng sợ!

Thiếu chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa cô đã quên chính mình là ai, mãi mãi bị lạc trong quái đàm này!

Nếu không phải cô đã có sự chuẩn bị trước, để âm nhạc cứu mình một mạng, chỉ dựa vào chính bản thân cô thì thật sự không thể tỉnh táo lại.

“Sao cô không kêu meo~” Mèo Trắng không vui hỏi, thật ra hắn ta không hề biết tác dụng của âm nhạc, chỉ cảm thấy không thoải mái theo bản năng. Còn Tô Dung vốn dĩ đã chìm sâu, trở thành thú cưng của hắn ta lại đột nhiên tỉnh táo, khiến hắn ta rất không thoải mái.

Tô Dung hít sâu một hơi, đè lại cánh tay đang run rẩy của mình, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Đã học theo ngài mấy tiếng rồi, tôi cảm thấy có lẽ cũng được rồi? Dù sao tôi vẫn còn phải lái xe.”

“Được rồi.” Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, hơn nữa lý do cũng rất hợp lý. Mèo Trắng chỉ đành hậm hực từ bỏ suy nghĩ muốn cô tiếp tục kêu theo mình, tạm thời an tĩnh.

Nhưng Tô Dung rõ ràng hơn bất kì ai, chắc chắn hắn ta sẽ lại tiếp tục gây ra chuyện xấu gì đó, bởi vì cô đã nhìn ra sự ác ý của Mèo Trắng đối với cô. Nếu không đạt được mục đích, rõ ràng hắn ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Nhưng âm nhạc còn có thể giúp cô mấy lần chứ? Tô Dung không thể xác định. Dù sao âm nhạc cũng chỉ có thể làm suy yếu lực lượng của Quỷ quái, nhưng chung quy cũng không thể chống lại Quỷ quái. Lỡ như lát nữa Mèo Trắng tăng sức mạnh lên, vậy cô chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.

Phải chủ động ra tay!

Nhưng nên chủ động ra tay như thế nào cũng là vấn đề, Tô Dung suy nghĩ phương pháp, từ trước đến nay tất cả mọi chuyện đều phát triển vì mục đích, vì có thể đạt được mục đích phải suy xét tăng giảm và suy nghĩ mọi phương pháp.

Mục đích của cô là gì?

—— Là ngăn cản Mèo Trắng tiếp tục quấy rối.

Không sai, là ngăn cản hắn ta quấy rối, chứ không phải nghĩ cách giải quyết sự kiện tiếp theo.

Âm nhạc chắc chắn không phải vạn năng, cô không thể chắc chắn khi Mèo Trắng ra tay lần nữa thì âm nhạc vẫn có tác dụng. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là đến địa điểm cần đến trước khi hắn ta ra tay, khiến hắn ta không thể ra tay được nữa.

Nhằm vào mục đích này, có hai phương hướng đại khái. Một là khiến đối phương không có lời nào để nói, thứ hai là khiến đối phương không nói nên lời.

Bản thân Mèo Trắng đã muốn hại cô, trong lòng chắc chắn đã suy nghĩ không ít chiêu trò như lúc nãy để dụ cô vào bẫy. Muốn khiến đối phương không có lời nào để nói, cũng chỉ có thể tìm một lý do vạn năng, tốt nhất là có thể từ chối hết tất cả yêu cầu của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment