Lam tiểu thư không chắc chắn nói: "Bình ca đây là... sống hay chết?"
"Sống." Tô Dung khẳng định, "Có vẻ như suy nghĩ của tôi là đúng, những điều tra viên khác cũng giống như Bình ca, nếu có ai đó đánh thức bọn họ, bọn họ sẽ có thể sống lại."
Đó chính là điều cô đã nghĩ trước đó, cũng là nguyên nhân khác khi quái đàm quy tắc này cô ý giữ lại điều tra viên không được thông minh lắm
Những điều tra viên thông minh như cô sẽ nhận ra vấn đề cân bằng của quái đàm quy tắc này, từ đó đi kiểm tra phòng của người đã chết. Cho dù không nghĩ ra được điều này, chắc chắn cũng sẽ có người cố gắng tìm kiếm manh mối trong phòng của người đã chết. Như Lam tiểu thư, cô ấy chắc chắn sẽ làm như vậy.
Và chỉ cần đến phòng của người đã chết, họ sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, từ đó phát hiện ra sự thật là điều tra viên khác không hề chết.
Nhưng những người không thông minh thì rất khó nghĩ ra điều này, đầu tiên liên quan đến sự cân bằng trong quy tắc, những điều tra viên không có kinh nghiệm sẽ không nghĩ được. Còn nếu như có người nghĩ ra được chuyện này, cũng có rất nhiều người không dám đến phòng của người đã chết để kiểm tra, dù sao thì vẫn còn nguy hiểm.
Với lại, nếu có người can đảm muốn đi tìm manh mối, nhưng chưa chắc đã nghĩ ra được cách vào phòng.
Tạ Kha Kha không biết cô quyết định đến phòng Bình ca là vì suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ vui vẻ nói một câu: “Quá tốt, Bình ca không chết, trong quái đàm quy tắc này cũng không chỉ còn lại mấy người chúng ta!”
“Nhưng làm sao để anh ấy tỉnh lại?” Cô gái tóc bím nhìn Bình ca nằm trên sàn, "Chúng ta có nên dọn sạch lông dê không?"
“Thử một chút thì biết.” Tô dùng vừa nói vừa dùng cành cây trong tay gạt đống lông dê ra xa Bình ca.
Rất nhanh, cô đã xử lý sạch sẽ đống lông dê, nụ cười trên khuôn mặt Bình ca biến mất, không lâu sau, mí mắt anh ấy hơi động đậy, nhanh chóng tỉnh lại, anh ấy nhìn thấy những người trong phòng mình, hơi bối rối hỏi: "Sao mọi người lại ở trong phòng tôi?"
Ngay sau đó, anh ấy nhanh chóng nhận ra, cúi đầu nhìn bản thân: "Tôi đây là..."
Ở bên cạnh, Lam tiểu thư giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó kiên quyết nói: "Tôi muốn đi cứu người, các người có ai muốn đi cùng tôi không?"
Một nhóm cứu hộ cần ít nhất ba người, một người trèo qua cửa sổ, hai người còn lại tự quay lại như nhóm Tô Dung tối hôm qua. Tất nhiên, trên cơ sở đó, có thể tăng thêm nhiều người, những người này đều có thể làm người cứu hộ.
Nhưng người đi cứu người phải có một số kỹ năng cơ bản, chí ít cũng phải nhắm mắt lắp được tivi. Như vậy là đã loại được một nửa số người.
"Tôi muốn đi!" Bình ca lập tức nói, anh ấy là được người ta cứu, anh ấy cũng muốn giúp đỡ những người khác cũng đang trong hoàn cảnh như mình. Nói xong, anh ấy chân thành cảm ơn Tô Dung, anh ấy biết rõ nếu không phải Tô Dung nghĩ ra những điều này thì anh chưa chắc đã tỉnh lại được.
Còn cô gái tóc ngắn và người đàn ông tóc dài khi biết những người khác không chết, chỉ là đang hôn mê tạm thời thì lập tức từ bỏ ý định lập đội trước đó, cả hai cùng lùi lại một bước: "Chúng tôi sẽ không tham gia, mấy người cố lên."
Nói xong, họ lui về một góc, có vẻ như không định rời đi ngay.
Họ có phản ứng như vậy cũng là lẽ thường tình, cứu người vốn không phải là nghĩa vụ của mọi người, hơn nữa hai người này ngay từ đầu đã tỏ ra rất lạnh lùng.
Hầu hết mọi người đều không có ý định trách móc họ, nhưng những người thích áp đặt đạo đức thì ở đâu cũng có, một người trong nhóm ba người sống sót hôm qua không hài lòng nói: "Các người làm sao vậy? Một chút lòng trắc ẩn cũng không có sao? Nhiều người bị như vậy mà các người không cứu, vậy thì những người này chẳng khác nào bị các người hại chết!"
Khi nghe những lời đó, cô gái tóc ngắn lười biếng không để ý đến anh ta. Còn chàng trai tóc dài thì không kiên nhẫn như vậy, anh ta vung tay một cái, dao nhỏ được ném thẳng vào cánh cửa gỗ bên cạnh người nói, chỉ cách tai người này không đến một cm.
Người đàn ông nói ra lời “đạo đức” kia sợ hết hồn, đứng đờ người ra không dám nhúc nhích, sợ tiếp tiếp đó đối phương muốn lấy mạng mình.
Sau khi làm xong những điều này, người đàn ông tóc dài mới lịch sự cười nói: "Chúng tôi không coi mạng người là mạng người, anh có ý kiến gì không?"
"Không... không có!" Người đàn ông vội vàng nói, nhưng ngay cả lắc đầu cũng không dám.
Thấy anh ta nhát gan như vậy, đàn ông tóc dài mới mất hứng thu hồi tầm mắt.
Không ai bênh vực người đàn ông nói mấy lời giả tạo kia, đây đều là chuyện mà anh ta đáng phải nhận.
Thực ra, Tô Dung cũng không muốn cứu người. Dù sao thì thời gian cũng rất cấp bách, nếu họ không chết, nằm an toàn trong phòng cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng số người trong quái đàm quy tắc ít đi có lẽ không phải là chuyện đơn giản, lý do quái đàm này mất công sức để phần lớn mọi người rơi vào hôn mê chắc chắn là có dụng ý riêng.
Nếu để những người này bất tỉnh, không chừng sẽ để cho quái đàm quy tắc này đạt đạt được mong muốn , như vậy đúng là mất nhiều hơn được.
Sau khi nghĩ kỹ, Tô Dung ưu và khuyết của chuyện này. Cô chủ yếu nói với hai người cô gái tóc ngắn và nam tóc dài, dù sao hai người này hoàn toàn có thể trở thành lực lượng cứu người chủ chốt.
Nghe cô nói xong, hai người cũng không khỏi chìm vào suy nghĩ. Nghĩ kỹ lại, những gì Tô Dung nói rất có thể là sự thật. Mặc dù họ thực sự không có chút hứng thú nào với việc cứu người, nhưng nếu không cứu người sẽ khiến bản thân rơi vào rắc rối lớn hơn, vậy thì họ cũng không ngại cứu một mạng người.
Nghĩ thông suốt, hai người đưa ra quyết định mới: "Vậy chúng tôi cũng cứu người, phiền cô nói cho chúng tôi biết quy trình một chút."
Người đàn ông co ro trong góc run rẩy cảm thấy ấm ức, rõ ràng mọi người đều khuyên họ cứu người, tại sao lời khuyên của mình lại dẫn đến kết quả như vậy, còn lời khuyên của Tô Dung lại được chấp nhận?
Hoàn toàn không nghĩ rằng chính việc áp đặt đạo đức của mình khiến mọi người sinh ra cảm giác ghét bỏ.
Rất nhanh, đội hình đã đủ, Tô Dung, Lam tiểu thư, Bình ca, cô gái tóc ngắn, nam tóc dài, tổng cộng có sáu người đi cứu người, những người còn lại thì ở cùng, góp mặt cho đủ số lượng, sau đó cùng nhau quay về.
Đợi đến khi cứu xong tất cả mọi người, thời gian đã là mười giờ rưỡi. Lần cứu người này cũng là thời điểm tốt nhất để tính số lượng người sống sót trong quái đàm quy tắc hiện tại, tổng cộng còn lại 30 người.
Điều đáng nói là, chín người gieo hạt giống khi đó đều đã chết.
Sau khi mọi người cảm ơn rồi tản ra khám phá tiếp vì còn khá lâu mới đến giờ ăn trưa. Trong lúc đó, người được sắp xếp nhiệm vụ đến phòng ăn đã quay lại, nói với mọi người là lịch trình hôm nay bắt đầu từ buổi chiều, ba giờ chiều sẽ đến xưởng rượu để trải nghiệm hoạt động nấu rượu. Trước khi nấu rượu, mọi người cần phải tự chuẩn bị nguyên liệu, tức là cắt một giỏ lúa mì. Quan trọng nhất là, để chào đón chủ trang viên, bữa tối hôm nay không được phép đến muộn.
Dù là cắt lúa mì hay nấu rượu thì rõ ràng đều không có ý tốt. May là phải đến chiều mới bắt đầu, còn thời gian để nghĩ cách.
Tạ Kha Kha đi theo Tô Dung, hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu tiếp đây?"
Tô Dung nhìn ba cầu thang ở đại sảnh, rồi đi về phía cầu thang bên phải nhất: "Đi xem thử ở đây, chúng ta vẫn chưa biết trên này có gì."
Lần này chỉ có hai người họ cùng nhau mạo hiểm, tóc bím đi theo Lam tiểu thư và Bình ca, định đến xưởng rượu xem thử.
Cũng không phải vì họ xảy ra mâu thuẫn gì đó, chỉ là vì vấn đề thời gian, nhất định phải tách ra khám phá riêng thì mới có thể hiểu rõ nhất về trang viên này.
Đi lên cầu thang, cô nhanh chóng đến hành lang tầng hai. Không giống như hành lang tầng hai ở những nơi khác, nơi đây không có nhiều phòng, mà là một phòng khách biểu diễn. Trong phòng khách có rất nhiều tác phẩm điêu khắc hình con dê.
Những tác phẩm điêu khắc này được chạm khắc rất sống động, mỗi con dê đều chân thực như thể có thể nhìn thấy cảm xúc trước mặt chúng.
Có con sợ hãi, có con chết lặng, có con bình tĩnh...
Ngoài những tác phẩm điêu khắc này, trong tủ trưng bày của phòng khách còn trưng bày một số sản phẩm làm từ lông dê. Có cả sản phẩm từ lông dê đen và lông cừu trắng, chỉ duy nhất không có sản phẩm nào làm từ lông cừu đỏ.
Có vẻ như trong quái đàm quy tắc này thực sự không có con dê đỏ nào cả. Cho đến thời điểm hiện tại, cô vẫn không biết dê đỏ dùng để làm gì và sẽ xuất hiện ở đâu.
Theo suy đoán của Tô Dung hôm qua, nếu không có thẻ thân phận thì sẽ biến thành dê. Và khi người giúp việc có được thẻ thân phận của khách du lịch, họ có thể biến thành khách du lịch.
Nhưng một điều rất kỳ lạ là cho đến thời điểm hiện tại, đã có khá nhiều điều tra viên thiệt mạng, ngoài "Lão Mã" đã gặp trước đó, Tô Dung vẫn chưa thấy người giúp việc nào cải trang thành khách du lịch.
Dù cô đã nhặt được thẻ thân phận ở cánh đồng lúa mì tối qua, nhưng chắc chắn vẫn còn nhiều thẻ thân phận nằm trong tay người giúp việc. Tại sao bọn họ không ra ngoài để lừa người khác?
Hay là... bọn họ đã xuất hiện rồi?