Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 82

Chương 82 -
Chương 82 -

Chẳng qua ngược lại cậu ta rất nghĩa khí, chủ động nói muốn đón Tô Dung đến trạm xe lửa. Tóm lại hai người là đi cùng, Tô Dung cũng không từ chối.

Trên xe, Tạ Kha Kha vô cùng hoạt bát, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy hưng phấn, một đường nói nhiều không ngừng: "Ba tôi nghe nói tôi lại có phúc trong họa học ở đại học Q, nói thẳng là tổ tiên bốc khói xanh. Coi như anh Lưu không nói, tôi đoán cũng sẽ bị ba trước thời hạn ném đến đại học Q."

Đúng vậy, vốn dĩ với thành tích của Tạ Kha Kha, trên cơ bản không được vào học ở trường đứng đầu trong nước. Nhưng trên thực tế là con nhà giàu, bản thân cũng không cần trình độ học vấn quá cao giúp đỡ. Cho nên theo lý thuyết cậu ta không nên kích động mới đúng.

Tô Dung nhìn cậu ta mấy lần, trong lòng cũng hiểu.

Vẫn chỉ là một thiếu niên 18 tuổi thôi.

Cô thở ra một tiếng, dựa vào cửa sổ xe ô tô, trên mặt vẫn là sự ung dung không vội vã: "Bây giờ đi về vẫn còn kịp."

Cuối cùng Tạ Kha Kha cũng không nói luyên thuyên nữa, nụ cười trên mặt cũng không còn. Yên lặng một lát, cậu ta mới hỏi: "Cậu không sợ sao?"

"Sợ nha." Tô Dung hơi mỉm cười, nhưng trong mắt là sự hưng phấn và mong đợi, là thứ mà cô không tự ý thức được: "Nhưng tôi cũng rất hưởng thụ loại kích thích này, đây chính là một thế giới mới!"

Một trinh thám, trong xương có thể có bao nhiêu theo nề nếp cũ? Trời sinh cô chính là một nhà mạo hiểm, nếu đã xác định được suy nghĩ của mình, thì sẽ thẳng tiến không lùi. Không có thứ gì thỏa mãn sự tò mò của cô bằng thế giới mới được.

"Đây chính là suy nghĩ của Tô Dung sao?"

Tạ Kha Kha ngơ ngác nhìn nữ sinh trước mặt tự cho là bình thường, nhưng thực tế cả người giống như phát sáng.

Cô còn chói mắt hơn lúc học cấp ba.

Đây là suy nghĩ của Tạ Kha Kha, thời Tô Dung còn là học sinh bộ dạng xinh đẹp, thành tích tốt, mục tiêu kiên định, chính là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trong lòng đám học sinh.

Nhưng lần đó trong buổi tụ hội bạn học gặp lại Tô Dung, nhất là các loại biểu hiện trong khốn cảnh, để cho Tạ Kha Kha kinh ngạc phát hiện, cô hình như biến thành một mặt trời, chói mắt đến mức để cho cậu ta gần như không dám nhìn thẳng.

Đây mới là nguyên nhân cậu ta từ bỏ theo đuổi đối phương, không phải không thích, chỉ là ánh trăng có thể để cho người ta lưu luyến, nhưng ánh sáng của mặt trời lại không có người nào có thể độc hưởng được.

"Không hổ là bạn học của Tạ Kha Kha tôi!" Nụ cười ngốc nghếch lại xuất hiện trên mặt Tạ Kha Kha: "Vậy tất nhiên tôi cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng được!"

Lên xe lửa, Tô Dung và Tạ Kha Kha ngồi cùng một ghế lô. Bởi vì chỉ có năm tiếng đồng hồ, cho nên hai người đều mua vé ngồi. Chẳng qua trong buồng xe không có người khác, rất yên tĩnh.

Sau khi ngồi xuống, Tô Dung lấy tài liệu giảng dạy chuyên ngành mà mình nhờ Lưu Hiên mua trước. Kiếp trước cô hiểu khá sâu đối với tâm lý tội phạm, nhưng những nội dung khác cũng chỉ là có chút cơ sở mà thôi.

Lúc trước làm bài tập, Tô Dung có rất nhiều chỗ không hiểu được, tất nhiên phải nắm chặt thời gian học tập rồi.

Mặc dù mặt ngoài cô thuộc kiểu người thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó, cô chính là một người kiêu ngạo, có dã tâm. Nếu như không phải như vậy, Tô Dung nghĩ cô cũng sẽ không hợp tác với cộng sự tốt như thế.

Chỉ là so sánh với chuyện cộng sự là người có dã tâm làm tốt hết tất cả mọi chuyện, dã tâm của cô chỉ thể hiện ở mặt cô cảm thấy có hứng thú. Ví dụ như làm trinh thám, thông qua quái đàm quy tắc, học tập tâm lý học.

"Cậu cũng quá chăm chỉ rồi đi." Tạ Kha Kha thấy Tô Dung cầm sách vở ra, trên mặt cậu ta hoàn toàn không dám tin. Tại sao có thể có người sau khi thi xong đại học còn thích học tập? Nên nói không hổ là đại học đứng đầu sao?

Mặc dù Tạ Kha Kha cực kỳ không thể hiểu được, nhưng cậu ta cũng ngoan ngoãn giữ yên lặng, tự chơi điện thoại của mình.

Xe lửa ù ù khởi động, hai người mỗi người dựa vào cửa sổ ở bên cạnh mình, trái lại bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Chỉ là còn chưa được bao lâu, Tô Dung đột nhiên cảm nhận được một cổ buồn ngủ không thể kháng cự được. Tất nhiên chuyện này có vấn đề, bởi vì tối ngày hôm qua cô ngủ rất ngon, coi như mệt mỏi rã rời cũng nên là đi được nửa đoạn được đi.

Chắc là bị quái đàm chọn trúng đi? Nhưng sao lại có cảm giác bị hạ thuốc mê thế này? Đây là suy nghĩ trước khi Tô Dung hôn mê.

"Tỉnh nào tỉnh nào! Các vị khách thân ái, điểm đến của chuyến du lịch này sắp đến rồi, xin mọi người đừng ngủ nữa."

Thiếu nữ đang chìm trong giấc mộng bởi vì tiếng ồn ào mà hơi nhíu mày lại, lông mi như cánh bướm run mấy cái. Đôi mắt màu đen mang theo hơi nước mở ra, lại chớp mắt một cái, cũng chỉ còn lại sự thanh tỉnh.

Tô Dung lặng lẽ đánh giá dấu vết xung quanh một lát, rất nhanh đã đưa ra kết luận --- cô bị quái đàm chọn trúng rồi.

Nguyên nhân: Cái không gian hiện tại này, hiển nhiên khác một trời một vực trước khi cô ngủ.

Nơi này rõ ràng là bên trong một chiếc xe buýt.

Từ góc độ này, trừ có thể thấy được trần nhà cùng với bộ phận ghế ngồi của xe buýt ra, còn có thể thấy được sương mù tràn ngập ngoài cửa sổ. Sương mù quá đậm, cái gì cũng không nhìn thấy, thật giống như cả chiếc xe đang chạy trên không trung vậy.

Dưới tình huống chưa xác định, tùy tiện hành động tất nhiên rất nguy hiểm. Nhưng đã mở mắt ra rồi lại nhắm mắt thì có chút giấu đầu lòi đuôi.

"Còn chưa tỉnh lại sao? Con heo nhỏ tham ngủ sẽ phải trở thành chân giò hun khói bị ăn mất đó!" Giọng nam quỷ dị nghe được trong giấc mộng lúc nãy lại vang lên.

Lần này Tô Dung không do dự nữa, lập tức ngồi thẳng người, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Khác với trong tưởng tượng, đứng nơi đó cũng không phải là Quỷ quái kỳ dị cổ quái gì đó, chỉ là một nam hướng dẫn viên du lịch đội mũ đỏ, mặc vest mà thôi.

Nơi này quả nhiên là xe buýt, bên trái bên phải đều có từng hàng ghế, mỗi chỗ ngồi đều có một người ngồi. Chỉ là chỗ khác biết chính là, trong những người này, một số người nở nụ cười hưng phấn, mà một ít người khác, thì tỏ ra lo lắng bất an.*

Bình Luận (0)
Comment