Điều tra viên và dân địa phương liếc mắt một cái đã thấy ngay.
Rất nhanh Tô Dung ở hàng ghế sau tìm được Tạ Kha Kha, cô mới vừa muốn làm gì đó, lại nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Tạ Kha Kha.
Tô Dung bừng tỉnh nhớ ra, coi như là điều tra viên tinh anh, sau khi cô tiến vào quái đàm hình dạng sẽ không giống với trong thực tế, cho nên Tạ Kha Kha sẽ không nhận ra cô.
Tự nhiên thu hồi tầm mắt lại, Tô Dung quyết định không bại lộ thân phận của mình. Đã như vậy, làm như không quen đối phương là cách tốt nhất.
"Nơi này là chỗ nào? Tại sao tôi lại đến đây?" Một người đàn ông hùng hổ đứng lên, tức giận hét về phía nam hướng dẫn viên du lịch: "Có phải là cậu bắt tôi đến chỗ này không, đây là các người đang phạm pháp có biết không?"
"Chao ôi! Xem ra vị khách này không phải là tự nguyện đăng ký vào đoàn du lịch của chúng tôi rồi." Trong mắt hướng dẫn viên du lịch thoáng qua một ánh sáng quỷ dị, khoa trương che miệng lại, lộ ra bộ dạng kinh ngạc.
Đàn ông kia không nhìn ra sự quỷ dị của người này, một cước giẫm lên chỗ ngồi, lớn tiếng mắng: "Tất nhiên! Tôi hoàn toàn không biết đoàn du lịch gì cả! Nhanh để cho tôi rời đi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"
"Tất nhiên là có thể, chúng tôi tôn trong ý nghĩa của khách hàng." Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hướng dẫn viên du lịch gật đầu một cái, tỏ ý tài xế dừng xe mở cửa. Sau đó làm động tác "mời" với người đàn ông kia.
Thấy hắn ta thức thời như vậy, người đàn ông nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn ta một cái. Nhưng quả thật không muốn ở trong buồng xe quỷ dị này, cho nên sải bước đi tới cửa.
Tô Dung chú ý đến có không ít du khách là điều tra viên cũng rục rịch, hình như là muốn cùng người đàn ông này đi ra khỏi chỗ này, nhưng lại không dám tin tưởng quái đàm sẽ có lòng tốt thả bọn họ đi như vậy.
Tất nhiên quái đàm sẽ không tốt bụng như vậy, Tô Dung hơi cong môi nở nụ cười châm chọc. Trái lại không phải cô máu lạnh không muốn cứu người, nhưng nhìn biểu hiện của người đàn ông kia, dù cho cô có nhắc nhở đối phương, đôi phương chắc chắn sẽ tin sao?
Quả nhiên, một cô gái ngồi ở hàng trước không nhịn được kéo vạt áo của người đàn ông, lấy dũng khí nhỏ giọng nhắc nhở: "Nơi này là quái đàm quy tắc, đừng đi."
"Cái gì? Cô đang nói chuyện cười gì vậy?" Trên trán người đàn ông xuất hiện mồ hôi lạnh, quái đàm quy tắc hạ xuống trái đất đã được 10 năm, tất nhiên anh ta đã được phổ cấp không ít kiến thức liên quan. Nhưng biết là một chuyện, nguyện ý tin tưởng là một chuyện khác. Ít nhân người đàn ông không muốn tin tưởng mình thật sự xui xẻo như vậy, bị quái đàm quy tắc chọn trúng.
Anh ta cố gắng bình tĩnh nói: "Cái này nhất định là chương trình gì đó đúng không? Các người đừng có gạt tôi!"
Dù sao hướng dẫn viên du lịch kia để cho anh ta xuống xe, anh ta xuống xe chắc không có vấn đề gì chứ? Nghĩ như vậy, người đàn ông không để ý sự khuyên can của cô gái, lấy tốc độ nhanh nhất xuống xe.
Nhưng anh ta mới xuống xe, liền hoảng sợ kêu lên. Trong tầm mắt của mọi người, người đàn ông giống như thứ dơ bẩn bị ngâm vào trong nước giặt quần áo, từ dưới lên trên bắt đầu lấy phương thức mưa rơi xuống tan ra thành nước.
"Đây là xảy ra chuyện gì! A a a! Cứu mạng a a a a!" Người đàn ông muốn lên xe, nhưng mà còn không chờ anh ta bước lên xe, thì đã hoàn toàn bị tan ra thành nước ở trong mảnh sương mù này.
"..."
Bên trong buồng xe là một mảnh yên lặng.
Không, yên lặng chỉ có loài người điều tra viên. Những dân địa phương kia thì giống như không nhìn thấy một màn này, vẫn rối rít thảo luận về chuyến đi này.
Trên mặt người hướng dẫn viên mang nụ cười hưng phấn, tầm mắt đảo một vòng xung quanh: "Còn có người nào muốn xuống xe không? Đoàn du lịch của chúng tôi luôn tôn trọng ý nguyện của khách hàng."
Không có một người nào lên tiếng.
Hắn ta lại nhìn về phía cô gái mới vừa rồi nhắc nhở người đàn ông kia: "Tôi thấy vị khách nữ này hình như có hiểu lầm gì đó với đoàn du lịch của chúng tôi."
"Không... Không có. Tôi... Tôi..." Sắc mặt của cô gái trắng bệch, mặc dù người hướng dẫn du lịch nhìn qua rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng thấy thế nào cũng có chút quỷ dị lộ ra, gần như làm cho cô gái muốn khóc đến nơi.
Mà hướng dẫn viên du lịch cũng không hài lòng với lời giải thích lắp bắp của cô gái, hướng dẫn viên du lịch từng bước ép sát: "Cô cũng muốn xuống xe sao? Tôi hoàn toàn không ngại."
"Cô ấy không có." Tô Dung đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Một giây sau khi cô mở miệng nói chuyện, hướng dẫn viên du lịch lấy tốc độ siêu nhanh, dưới tiếng kinh hô của người nào đó, từ vị trí của cô gái ngồi hàng trước di chuyển đến trước mặt Tô Dung, gần như muốn mặt sát mặt với cô.
"Vị khách này, tại sao lại nói như vậy?" Trong mắt hướng dẫn viên du lịch xuất hiện ác ý: "Nếu như không trả được, cũng chỉ có thể mời cô xuống xe."
Tô Dung bình tĩnh nhìn khuôn mặt bình thường sáng bóng không có một lỗ chân lông nào của người này: "Rất rõ ràng, cô gái kia là muốn khuyên người đàn ông vừa rồi đừng nên bỏ lỡ chuyến du lịch thú vị này. Mọi người đều biết, "đoàn du lịch Trường Thịnh" sẽ mang đến cho du khách trải nghiệm hoàn mỹ khi đi du lịch, không phải sao?"
"Ồ, tất nhiên, quý khách nói đúng." Người hướng dẫn viên du lịch đứng thẳng người lớn, một tay che ngực, giống như bị thuyết phục bởi lời của Tô Dung: "Nhìn vị khách này cũng biết là fan trung thành của đoàn xe du lịch chúng tôi, nếu như kết thúc chuyến đi này ngài vẫn còn sống, tôi nguyện ý đề cử ngài tham gia một chuyến du lịch nữa của đoàn du lịch chúng tôi."
Ai lại muốn tham gia loại du lịch này chứ? Cô oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy thì cảm ơn hướng dẫn viên du lịch trước."
Hướng dẫn viên du lịch hài lòng rời đi, Tô Dung chịu đựng từng ánh mắt khác nhau của những người khác, cô hơi cúi đầu xuống bắt đầu quan sát mình, tìm ra đầu mối có cái gì không liên quan đến tình huống trước mặt. Cô phát hiện quần áo trên người mình có thay đổi, nhưng trong túi bên trái có [ví sinh tiền] cùng với [Ghim cài áo nhân viên ưu tú], ở túi bên phải là [Băng từ âm nhạc]. Cái này làm cho cô yên tâm một chút.