Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 85

Chương 85 -
Chương 85 -

Tô Dung gật đầu một cái: "Có thể."

Lúc ấy cô gái này nguyện ý nhắc nhở người đàn ông, đã nói lên là một người hiền lành. Lúc nãy lại được cô cứu, khả năng phản bội sẽ ít hơn những người khác, là lựa chọn tổ đội rất tốt.

Có người đầu tiên dẫn đầu, những người khác cũng rất nhanh hành động. Không ít người đều nhìn về phía Tô Dung, muốn họp thành đội với cô. Dù sao mới vừa rồi trong lúc nguy cấp biểu hiện giải cứu người khác của cô thật sự làm cho người ta sáng mắt, cũng là đồng đội tốt trong mắt của những người khác,

"Mọi người, tôi nghĩ có lẽ trước tiên chúng ta tập hợp lại một chỗ để nói chuyện một chút?" Đột nhiên, một giọng nói truyền từ phía sau.

Tô Dung quay đầu lại, đã nhìn thấy người nói chính là một người đàn ông mang mắt kiếng ngồi ở hàng sau cùng. Mặc áo sơ mi và quần tây, hơi có mấy phần mùi vị tinh anh xã hội.

Nam mắt kiếng cũng nhìn về phía cô, đẩy mắt kiếng, hình như đang nghĩ Tô Dung có cho mình mặt mũi hay không.

Tô Dung cảm thấy không sao cả, nói với Sở Nhụy bên cạnh: "Chúng ta qua đó đi." Sau đó đứng lên đi tới hàng sau.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ anh ta lo lắng Tô Dung sẽ là người không khó đối phó. Ở một đoàn đội xa lạ không có tín nhiệm gì đáng nói, một người khó đối phó, hơn nữa còn có thực lực làm cho người tin tưởng chính là một người muốn làm chỉ huy.

Quả nhiên như anh ta đoán, sau khi khi nhìn thấy Tô Dung đến, những điều tra viên khác cũng do dự vây quanh. Tụ tập với nhau là thiên tính của con người, chỉ nhìn xem có người dẫn đầu hay không.

Chờ tất cả các điều tra viên đều đến, lúc này nam mắt kiếng mới lên tiếng: "Xin chào các điều tra viên, tôi là Văn Võ thông qua hai lần quái đàm. Sở dĩ gọi mọi người đến đây, là bởi vì tôi nghĩ chúng ta đều là con người trong quái đàm, trợ giúp lẫn nhau sẽ có xác suất sống lớn hơn là hành động một mình."

Mọi người gật đầu một cái, bọn họ cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không đến chỗ này. Chẳng qua nếu Văn Võ này đã thông qua hai lần quái đàm, có một "đại lão" trấn giữ như vậy, tinh thần của mọi người cũng phấn chấn lên không ít.

Văn Võ đếm số người: "Xem ra quái đàm này tổng cộng có tám vị điều tra viên, tôi hỏi trước, có ai lần đầu tiên vào quái đàm hay không?"

Có hai cánh tay giơ lên, theo thứ tự là một nam một nữ. Nam khoảng 27 28 tuổi, mặc áo len mỏng bình thường và quần thể thao, vóc người có chút mập, trên khuôn mặt mập mạp là sự tuyệt vọng, cho nên nhìn vào có chút dữ tợn.

Nói thật đây không phải là dáng vẻ có thể sống sót bên trong quái đàm. Hai người đứng bên cạnh anh ta cũng không nhịn được ghét bỏ lui ra một bước, cùng anh ta kéo ra khoảng cách.

Cảm nhận được sự ghét bỏ của người xung quanh, người đàn ông cũng biết bộ dạng mập mạp của mình dễ dàng trở thành phiền phức, vẻ mặt càng tuyệt vọng hơn. Nhưng vẫn cố gắng biểu hiện giá trị của mình: "Tôi tên là Triệu Thạc Bảo, mọi người có thể gọi tôi là Triệu mập mạp... Mặc dù dáng người tôi mập, nhưng về mặt nấu ăn thì tôi rất giỏi, có thể làm công việc hậu cần."

Một người đàn ông cao gầy có cái đầu con nhím cười nhạo một tiếng: "Thời gian của quái đàm nhiều nhất cũng chỉ là một giờ, muốn làm hậu cần cái gì?"

Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Thạch Bảo tái nhợt, nhưng không nói ra lời phản bác nào.

Mà cô gái còn lại thì lại là một người xinh đẹp, người cao chừng 1m7, cột tóc đuôi ngựa, dây cột tóc là màu xanh da trời. Chỉ là vẻ mặt rất khó coi, còn mang theo sự lo lắng. Chẳng qua cũng rất bình thường, cho dù ai bị quái đàm quy tắc chọn trúng, cũng sẽ không vui vẻ.

Thấy mọi người nhìn về phía này, cô gái ủ dột nói: "Tôi tên là Cao Xán, đây là lần đầu tiên bị quái đàm chọn trúng, xin các vị giúp đỡ nhiều hơn.”

Tiếp theo, mọi người tự giới thiệu mình, Tô Dung nói ra tên mình là "Tiểu Nhất" vừa nghe đã biết là tên giả, đặt qua loa lấy lệ.

Ở bên cạnh, người đàn ông có mái tóc dài, tướng mạo thanh tú yên lặng thấy vậy, lập tức đặt cho mình cái tên "Tiểu Nhị".

Chọc cho một người khinh thường hừ một tiếng. Chính là người có đầu con nhím mới vừa chê bai Triệu mập mạp.

Không có mắt nhìn, trong mắt tràn đầy tư lợi. Tô Dung rất nhanh đã quyết định, nhất định không cùng tổ với người này.

"Sổ hướng dẫn du lịch nói một tổ ít nhất phải ba người, nhưng không có giới hạn nhiều nhất. Cho nên tôi đề nghị tám người chúng ta đi cùng nhau, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn." Văn Võ đề nghị: "Chẳng qua vì phòng ngừa sẽ có tình huống gì làm chúng ta phải tách ra, cho nên trước thời hạn chia ra thành hai tổ, các vị có ý kiến gì không?"

Đề nghị của anh ta rất hợp tình hợp lý, cho dù Tô Dung đứng trên lập trường đoàn đội cũng không có ý kiến gì tốt hơn, tất nhiên những người khác cũng sẽ không có ý kiến.

Sở Nhụy xích lại gần Tô Dung, rõ ràng thái độ này là không tính tách ra với cô.

Chú ý có người sau lưng xích lại gần, Tô Dung nhạy bén xoay người lai, lập tức đối diện với đôi mắt trong suốt của Tạ Kha Kha: "Tôi có thể ở cùng tổ với hai người hay không?"

"Tại sao lại là chúng tôi? Hai cô gái cũng không có ưu thế gì?" Tô Dung hỏi, có chút nghi ngờ thân phận của mình đã bị bại lộ.

Tạ Kha Kha gãi đầu, thành thật nói: "Cô dám nói chuyện với hướng dẫn viên du lịch, chắc rất lợi hại. Chị gái kia dám cứu người, cũng rất lợi hại.”

Nghe vậy Sở Nhụy không nhịn được cười ra tiếng. Đối với tiểu nam sinh có tướng mạo đẹp trai, nói chuyện còn dễ nghe như vậy, người bình thường khó xuất hiện địch ý, mặc kệ là trai hay gái.

Nhưng hiển nhiên Tô Dung không để cho cậu ta đi vào dễ dàng, dù sao cô phải giảm bớt nguy hiểm mình bị bại lộ thân phận: "Vậy cậu thì sao? Cậu có ưu thế gì có thể gia nhập làm cho đội ngũ trở nên lợi hại hơn?"

"Tôi... Sức của tôi rất lớn." Tạ Kha Kha nắm thành quyền bày ra tư thế khỏe đẹp nhất: "Hơn nữa tôi rất nghe lời, tuyệt đối không làm phiền."

Nói đến chỗ này, đột nhiên Tô Dung nghĩ tới một vấn đề: "Sở Nhụy, cô thông qua quái đàm lúc trước lấy được thứ gì? Tôi cũng là thêm sức mạnh."

Bình Luận (0)
Comment