"Là tốc độ." Sở Nhụy thành thật trả lời: "Tiểu Nhất, hai người chúng ta một lực lượng một tốc độ, thật sự là bổ sung cho nhau!"
Tạ Kha Kha bị coi nhẹ: "..."
Cậu ta không nhịn được tằng hắng một cái: "Vậy tôi..."
“Được rồi." Tô Dung thở dài, vẫn là không từ chối cậu ta, quả thật cô cần công cụ hình người tiện tay.
"Ô ya!"
Còn dư lại người cuối cùng, Tô Dung ngẩng đầu lên, phát hiện chỉ có một mình Triệu mập mạp lúng túng đứng tại chỗ không có người nào mời chào.
Triệu mập mạp do dự nhìn về phía ba người Tô Dung, không biết có nên đến hay không. Tô Dung vẫn tay với anh ta, đợi sau khi Triệu mập mạp đến thì lạnh nhạt nói rõ: "Chúng ta chính là đội ngũ tạm thời, không nên chạy loạn, nghe theo chỉ huy, có đầu mối thì nói ra, là yêu cầu của tôi đối với mọi người."
Ba người cùng nhau gật đầu, bọn họ không có chút phản đối nào đối với việc Tô Dung trở thành người đứng đầu, đều đã quyết định ôm bắp đùi của cô.
Mà bên kia, đội ngũ của Văn Võ làm cho người ta không thể yên tâm được. Mặc dù Cao Xán là lần đầu tiên đi vào quy tắc quái đàm, nhưng là một người rất có chủ kiến của mình.
Mà người đàn ông có đầu con nhím khác thì mới vừa rồi không thể hiện ra cái gì, bây giờ lập đội, lập tức nhìn chằm chằm quyền lãnh đạo của Văn Võ, thỉnh thoảng muốn tranh cãi mấy câu.
Còn có Tiểu Nhị, vẫn luôn trầm mặt ít nói, rõ ràng cho thấy là một người kiệm lời.
Văn Võ cảm thấy thật là khổ, vốn dĩ anh ta nhìn ra được chắc là "Tiểu Nhất" muốn chỉ huy, một núi không thể chứa hai hổ, mới không có họp thành đội với nữ sinh tương đối đáng tin cậy kia. Sớm biết ba người này chính là như vậy, còn không bằng anh ta buông tha quyền chỉ huy, gia nhập đội ngũ của Tô Dung bên kia.
Nhưng mặc dù nói như vậy, nhưng để cho anh ta chủ động buông tha quyền chỉ huy là một chuyện rất khó. Văn Võ vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của một lãnh đạo đáng tin cậy bên trong quái đàm, anh ta cũng có tự tin với thực lực của mình, cũng không muốn giao tính mạng cho người khác.
Nếu quái đàm đáng chết không có quy tắc ít nhất phải ba người một tổ, còn không bằng anh ta tự mình hành động!
"Nhìn bộ dạng này các vị đều đã họp thành đội thành công rồi đi!" Giọng nói của hướng dẫn viên du lịch vang lên, vốn buồng xe náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
"Sắp gần đến điểm đến, lại nhấn mạnh lần nữa, hy vọng các vị du khách nghe theo chỉ huy, không thể tùy tiện rời đội ngũ. Như vậy, hoan nghênh mọi người đến điểm đến của lần này ---- vườn bách thảo Màu Đỏ.”
Xe buýt dừng lại, một tiếng "xẹt" vang lên, cửa ở trước nhất mở ra. Hướng dẫn viên du lịch cười híp mắt nói: "Xin mọi người theo thứ tự xuống xe, không nên chen lấn nha!"
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, đến lượt Tô Dung, hướng dẫn viên du lịch ngăn cản một chút: "Vật phẩm trên xe không thể mang xuống xe được."
Nghe vậy, Tô Dung chỉ thật tiếc nuối thả quyển tạp chí vào trong tay hướng dẫn viên du lịch, lúc này mới được cho phép xuống xe. Vốn dĩ cô muốn mang tạp chí xuống, có quy tắc cùng tuyết đường phải đi, tóm lại dễ dàng hơn nhiều. Đáng tiếc hiển nhiên quái đàm không tính cho cô sự thuận lợi này.
Tô Dung xuống xe đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía bảy điều tra viên đồng hành: "Các người đều đã nhìn quy tắc rồi đúng không?"
"Quy tắc gì?!" x2
Hai người mới đồng thanh kinh ngạc hoảng sợ nói.
Tô Dung: "..."
Nên nói cũng may các điều tra viên cũ đều không phạm sai lầm cấp thấp này sao? Đang lúc Tô Dung nghĩ như vậy, nam đầu con nhím ở trong đội của Văn Võ cũng sắc mặt trắng bệch nói: "Mới ... mới vừa rồi tôi không chú ý, quy tắc lại ở trên xe buýt sao?"
Tô Dung: Thật sự là bị vả mặt nhanh chóng.
Văn Võ cũng không nghĩ đến tổng cộng có tám người lại có ba người đều không xem quy tắc. Anh ta tằng hắng một cái, chủ động nói: "Vừa khéo tôi đã học thuộc quy tắc, để tôi nói cho các người nghe vậy.”
Thật ra Tô Dung cũng đã học thuộc quy tắc này, chẳng qua nếu Văn Võ nguyện ý biểu hiện mình, vậy cô cũng vui vẻ trở nên thanh nhàn. Dù sao bây giờ cô cũng có suy nghĩ như Văn Võ vậy, nếu như không có bất ngờ, tám người bọn họ vẫn không nên tách ra. Như vậy tỷ lệ sống sẽ cao hơn.
Lúc Văn Võ đang nói, hướng dẫn viên du lịch đi tới, phát cho mỗi người một quyển sách nhỏ màu xanh da trời: "Đây là hướng dẫn du lịch vườn bách thảo Màu Đỏ, trước tiên các người nhìn một chút, vào vườn bách thảo không nên phá hư quy tắc, nếu không chúng tôi sẽ rất khó xử."
Văn Võ hơi ngừng lại, có chút lúng túng nhìn quyển sổ này. Trái lại đầu con nhím lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nhận quyển sổ nhỏ kia: "Các người nhìn đi! Tôi đã nói rồi, sao quy tắc có thể ở trên xe buýt được chứ? Có lẽ quy tắc trên kia là cố ý mê hoặc các người."
Triệu mập mạp có chút lo lắng, theo bản năng nhìn về phía Tô Dung. Tô Dung lắc đầu một cái, bây giờ cô có chút nghi ngờ sao đầu con nhím có thể thông qua quái đàm đầu tiên. Bên trong quái đàm, bất kỳ thông tin nào đều có thể tạo ra đầu mối quan trọng, đối phương lại cảm thấy quy tắc bọn họ phát hiện lúc trước là vô dụng?
Mở quyển sổ ra, đọc quy tắc phía trên.
《 Hướng dẫn thăm quan vườn bách thảo Màu Đỏ》
Một, du khách là thượng đế, du khách có thể tùy ý nói yêu cầu với nhân viên làm việc, dưới tiền đề tiên quyết không liên quan đến tiền quái đàm, nhân viên sẽ không từ chối yêu cầu của du khách.
Hai, bên trong vườn bách thảo không có trạm nghỉ ngơi, nếu như nhìn thấy trạm nghỉ ngơi, đó nhất định là quá mệt mỏi sinh ra ảo giác, làm ơn đừng đi vào.
Ba, sản phẩm tiệm nhỏ Đới Duy làm ra đều là tinh phẩm, chân thành đề nghị mỗi người ít nhất mua một món đồ.
Bốn, vì để gia tăng thể nghiệm của du khách, mỗi khu vực của vườn bách thảo đều có hoạt động một mình. Hoàn thành nó có thể đạt được khen thưởng vượt mức.
Năm, khu vườn trong vườn bách thảo rất đa dạng, du khách có thể tùy ý, tự do đi thăm.
Sáu, ở dưới tình huống thực vật bên trong vườn bách thảo có nhân viên trông coi sẽ là an toàn, không nên tiến vào khu không có nhân viên trông coi.