Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 87

Chương 87 -
Chương 87 -

Bảy, tất cả nhân viên của vườn bách thảo Màu Đỏ đều mặc áo đỏ, không tồn tại nhân viên mặc áo xanh. Nếu như gặp phải nhân viên mặc áo xanh, mời cách xa, làm bộ như không nhìn thấy.

Cuối cùng chúc các vị du khách có một chuyến đi chơi vui vẻ ở vườn bách thảo Màu Đỏ.

Nhìn xong toàn bộ quy tắc, sắc mặt của Tô Dung vô cùng khó coi. Đôi môi hồng hào đang mím chặt cũng trở nên trắng bệch.

Sao có thể?

Tại sao lại như vậy?

Bên trong quy tắc này, không có một quy tắc nào biến thành màu đỏ!

Nếu như không phải một phần câu của quy tắc trước biến thành màu đỏ, cô nhất định sẽ cho rằng [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] xảy ra vấn đề.

Rất rõ rành quy tắc trong vườn bách thảo có chỗ mâu thuẫn với quy tắc trên xe buýt. Ví dụ như quy tắc thứ nhất của vườn bách thảo và quy tắc thứ sáu của xe buýt, một cái nói có thể đối xử tùy ý với nhân viên, một cái thì nói tôn trọng nhân viên.

Còn có quy tắc thứ hai của vườn bách thảo và quy tắc thứ năm của xe buýt, một cái thì nói bên trong khu bách thảo không có trạm nghỉ ngơi, một cái thì nói nếu xảy ra vấn đề thì phải đi đến trạm nghỉ ngơi.

Cùng với quy tắc thứ năm của vườn bách thảo và quy tắc thứ hai của xe buýt, một cái nói có thể tự do đi thăm quan, một cái nói nên đi theo tuyến đường đã được vạch sẵn.

Vấn đề là dưới sự kiểm tra của [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] mấy quy tắc này đều đúng. Quy tắc mâu thuẫn với nhau, lại đều đúng? Sao chuyện này có thể xảy ra?

Những người khác cũng chú ý đến chỗ mâu thuẫn của các quy tắc, chỉ là bọn họ không có [công cụ nhắc nhở ô nhiễm], tất nhiên cũng không có xoắn xuýt như Tô Dung.

"Có mấy quy tắc có chút không đúng, các người cảm thấy nên nghe quy tắc bên nào thì đúng?" Sở Nhụy hỏi, cô ấy sợ nhất là bên trong quái đàm gặp phải quy tắc mâu thuẫn, trừ phi có người thử quy tắc trước, nếu không hoàn toàn không đoán ra được.

"Tất nhiên là quy tắc của vườn bách thảo rồi." Đầu con nhím lập tức trả lời: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến vườn bách thảo, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc của vườn bách thảo."

"Không, tôi cảm thấy hẳn là nên tuân theo quy tắc trên xe buýt." Cao Xán không có suy nghĩ giống như gã ta: "Quy tắc của vườn bách thảo là hướng dẫn viên du lịch phát. Mà quy tắc trên xe buýt từ một ý nghĩa nào đó chính là quy tắc ẩn núp. Nếu như quy tắc ẩn núp là sai, tại sao "nó" không trực tiếp dùng quy tắc xe buýt loại trừ chúng ta?”

Hai người đều nói rất có lý, nhưng cũng không có chứng cứ thuyết phục tuyệt đối, cho nên ai cũng không thuyết phục được ai.

Vẫn là Văn Võ làm ra quyết định: "Thật ra thì tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không cần xoắn xuýt vấn đề này, chuyện có trạm nghỉ ngơi hay không mới đáng để bàn bạc hơn. Còn về thái độ đối xử với nhân viên, lễ phép một chút khẳng định sẽ không có sai lầm lớn xảy ra."

Tô Dung rất đồng ý lời này của anh ta. Quy tắc của vườn bách thảo là có thể tùy ý đối xử với nhân viên, "tùy ý đối xử" của bản thân bao hàm đối xử lễ phép, cho nên bọn họ lễ phép sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Còn về trạm nghỉ ngơi, cô dám khẳng định trong quái đàm này nhất định sẽ gặp phải. Còn về đến lúc đó phải làm thế nào, đó chính là chuyện người có lập trường suy nghĩ khác thì nhìn nhận vấn đề cũng khác.

Nếu như trước đó cô có thể hiểu rõ nguyên nhân mâu thuẫn của hai quy tắc này, đoán chừng vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng.

Đang lúc nói chuyện, hướng dẫn viên du lịch để cho mọi người xếp hàng, xuất phát đi vào bên trong vườn bách thảo. Mới vừa vào vườn bách thảo, không khí ẩm ướt đập vào mặt, mang theo mùi bùn đất và mùi thơm của thực vật. Đập vào mi mắt là vẻ xanh biếc đầy sức sống, các loại thực vật phát triển tươi tốt cùng với từng mảnh đất đai.

Tô Dung không khỏi không thừa nhận, nếu đây không phải là ở trong quái đàm, thật đúng là một chỗ du lịch tốt.

Hướng dẫn viên du lịch đi về phía trước, trên tay cầm một cái kèn nhỏ, nhiệt tình giới thiệu: "Vườn bách thảo Màu đỏ, là vườn bách thảo lớn nhất của thành phố này, thiết bị bên trong hoàn mỹ, chủng thực vật phong phú. Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến khu trồng trọt, ở chỗ này mọi người có thể đích thân trải nghiệm công việc trồng trọt, đây cũng là một trong những hoạt động thú vị của vườn bách thảo. Thành công hoàn thành nhiệm vụ trồng trọt có thể đạt được khen thưởng tiền quái đàm, xin mọi người tích cực tham gia!"

Xem ra kế tiếp chính là đến tiệm nhỏ Đới Duy để dùng tiền tệ quái đàm tiến hành mua bán. Trong mắt Tô Dung có ánh sáng lóe lên. Hôm nay cô đã cách lần vào quái đàm trước hai tuần rồi, trên tay của cô cũng có được 200 tệ quái đàm.

Ít nhất cô có ưu thế hơn người khác, tin tức này làm cho cô yên tâm không ít.

"Tiền quái đàm? Đó là cái gì?" Cao Xán nhỏ giọng hỏi Văn Võ, đám Sở Nhụy cũng nhìn đến. Bọn họ đều không tiếp xúc với tệ quái đàm, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, tệ quái đàm có quan hệ lớn với thế giới quái đàm.

Chú ý đến Tạ Kha Kha không tò mò, Tô Dung nhướng mày: "Cậu biết tiền quái đàm?"

Tạ Kha Kha gật đầu: "Lúc tôi đi vào quái đàm đầu tiên, có một đại lão dùng tiền quái đàm, là tiền tệ thông dụng trong thế giới quái đàm."

Bên kia Văn Võ cũng trả lời giống như vậy, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn: "Ở chỗ này lại có thể có được tiền quái đàm! Cái này thật sự quá tốt, phải biết tiền quái đàm rất trân quý, bình thường chúng ta hoàn toàn không thể có được."

Nghe được khen thưởng này có tác dụng như vậy, mọi người cũng trở nên hưng phấn, nhanh chóng suy nghĩ làm sao tiếp theo kiếm được tiền quái đàm.

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, mọi người một đường đi lên con đường nhỏ đến một mảnh đất trống. Bên cạnh mảnh đất này có một nhà gỗ hơi lớn, hướng dẫn viên du lịch đi thẳng đến.

Cửa mở ra, hai nhân viên màu áo đỏ cúi đầu chào bọn họ: "Hoan nghênh đã đến đồng ruộng trồng trọt", hy vọng các vị khách ở đây có thể chơi vui vẻ."

Hướng dẫn viên du lịch gật đầu với hai nhân viên, sau đó nhìn về phía mọi người: "Hoạt động tiếp theo sẽ để cho hai nhân viên này dẫn mọi người tham gia, tôi sẽ ở cửa ra chờ mọi người."

Bình Luận (0)
Comment