Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 920

Chương 920 -
Chương 920 -

Nhưng có thể chắc chắn rằng giáo viên giả không thể giả mạo thành giám thị, điều này thì cả quy tắc thứ tám và quy tắc thứ mười một đều có nhắc nhở một cách ẩn ý.

Sau khi phân tích trong lòng, Tô Dung trả lại cuốn sổ tay cho nữ sinh tóc ngắn số 15. Chàng trai đeo kính gọng đen số 32 thuận thế hỏi: "Lúc nãy cậu ra ngoài có phát hiện gì không?"

"Không có thông tin gì đặc biệt hữu ích, nhưng có lẽ thư viện là một nơi giống như nhà an toàn. Nếu gặp nguy hiểm bên ngoài, có thể chạy đến thư viện", Tô Dung nói.

Cô ra ngoài lâu như vậy, nhất định phải đưa ra một số thông tin. Nếu không, một khi bị mọi người cho rằng không có tác dụng gì, thì sau này đưa ra ý kiến gì cũng khó được chấp nhận.

Đặc biệt là ở một nơi toàn cao thủ như thế này, càng phải thể hiện năng lực của mình.

Nghe cô nói ra thông tin này, mọi người đều lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Số 32 nửa tò mò nửa dò hỏi: “Cô đã đến thư viện chưa?”

“Chưa, tôi biết từ một số nơi khác.”

Nghe vậy, mọi người không hỏi thêm nữa. Nguồn tin là chuyện riêng tư của mỗi người, hỏi nhiều sẽ làm người ta khó chịu.

Thấy mọi người không nói gì nữa, Tô Dung hỏi ngược lại: “Mọi người biết chiều nay ai trực nhật không? Không phải chỉ có mình tôi chứ?”

Cô phụ trách lau bảng thì khả năng cao cũng phụ trách trực nhật. Vì hai việc này vẫn luôn đi kèm với nhau.

“Còn tôi nữa.” Cô gái tóc ngắn số 15 vừa nói vừa chìa tay về phía Tô Dung, “Mong được chỉ giáo thêm.”

Sau khi bắt tay, Tô Dung lại hỏi: "Các người đã điều tra rõ ràng trong lớp có những cán bộ nào chưa?"

Bọn họ biết những quy tắc này trước Tô Dung, tất nhiên có thể nghĩ rõ ràng được tầm quan trọng của cán bộ lớp đối với điều tra viên, Tô Dung không lo họ không hỏi.

Quả nhiên, số 10 tóc đuôi sam gật đầu: "Chỗ ngồi số 2 là lớp trưởng, chắc cô cũng biết rồi. Số 9 là ủy viên học tập, số 13 là ủy viên vệ sinh, số 35 là ủy viên văn nghệ, số 40 là ủy viên thể dục. Lớp chúng ta chỉ có năm cán bộ lớp này thôi."

Trong năm người này, lớp trưởng số 2 là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán láng mịn. Số 9 là một nam sinh đeo kính, hơi giống số 32, nhưng ủy viên học tập là đeo loại kính không gọng. Số 13 là một nam sinh cao lớn, thân hình khá rắn chắc. Số 35 là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, mái tóc dài xoăn được buộc thành đuôi ngựa thấp, để lộ khuôn mặt xinh đẹp. Còn số 40 là nam sinh chơi giỏi bóng rổ mang tất trắng

Theo một nghĩa nào đó, những cán bộ lớp này có hình tượng rất phù hợp với ợng chức vị mà mình làm.

Sau khi Tô Dung nhận diện xong mọi người, số 10 tiếp tục nói: "Chúng tôi đã đi trò chuyện với mấy người này, số 2 không dễ tiếp cận, hỏi cái gì cũng nói qua loa. Số 9 một lòng học tập, nhưng khi cậu ta nói về nội dung học tập, chúng tôi đều không hiểu."

"Số 13 tính tình khá tốt, chúng tôi hỏi cậu ấy trực nhật cần làm gì, cậu ấy nói là quét dọn lớp sạch sẽ, không được để rác trên sàn, trên bàn và bảng đen cũng không được có thứ gì." Đây là dân địa phương duy nhất đưa ra manh mối, số 10 khá có cảm tình với cậu ấy.

"Ủy viên văn nghệ số 35 chỉ lo soi gương trang điểm, không để ý đến chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ chỗ cô ta có điểm đột phá, không cần vội vàng nhất thời. Số 40 cuối cùng có vẻ tính tình không tốt lắm, hiện tại vẫn chưa đi tìm cậu ta trò chuyện."

Sau khi nói xong hai người còn lại, cô ấy mới nhìn về phía Tô Dung: "Cô có ý kiến gì không?"

"Cô có thể kể lại nguyên văn lời của ủy viên vệ sinh không?" Tô Dung hỏi, với tư cách là người trực nhật hôm nay, cô quan tâm nhất là phải trực nhật như thế nào.

"Tất nhiên." Số 10 đồng ý, trí nhớ là thứ điều tra viên tinh anh không thể thiếu.

"Trực nhật á, trực nhật thì quét dọn, lau bảng, dọn dẹp bàn ghế. Nếu có thứ gì trên bàn thì bỏ vào ngăn bàn, trên bàn không được để bất cứ thứ gì. Đúng rồi, phải đổ thùng rác, sau đó lắp túi rác mới vào. Sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ thì đừng quên tắt đèn, tắt đèn rồi thì có thể đi về." Cô ấy vừa lắc đầu vừa trả lời một cách chậm rãi.

Nói xong thì gật đầu như tự khẳng định: "Đúng là như vậy."

Số 6 bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Học giống thật, ngay cả thần thái này cũng giống hệt."

Tô Dung gật đầu như có điều suy nghĩ, nhìn về phía số 15: "Vậy lúc đó đổ rác xong về lớp, lỡ gặp phải người cải trang thành giáo viên đến kiểm tra thì phải làm sao?"

Rõ ràng là tình huống đó sẽ rất khó xử, đến lúc đó, họ mở cửa cũng không được mà không mở cửa cũng không xong. Mở cửa thì rước sói vào nhà, rước nguy hiểm vào. Còn không mở cửa thì họ cũng không vào được. Đến lúc đó, cứ giằng co với đối phương, chắc chắn bên chịu thiệt sẽ là họ.

Nghe đến tình huống đó, mặt số 15 đã tái mét: "Chúng ta sẽ không đen đủi đến mức đó chứ? Tôi nghĩ tình huống mà cô nói không phải điều tra viên nào cũng gặp phải đâu."

Tô Dung im lặng một giây, vừa thành thật, vừa ngại ngùng nói: “Cô có thể sẽ không đen đủi đến mức đó, nhưng tôi thì có."

Bây giờ hai người bọn họ phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này, số 15 nhất định sẽ bị cô liên lụy.

Nghe vậy, số 15 đành phải chấp nhận số phận. Một người có thể tình nguyện thừa nhận mình xui xẻo, thì có thể thấy vận may của người đó tệ đến mức nào. Nghĩ một lúc, cô ấy đề nghị: "Hay đến lúc đó, một người đi đổ rác, một người ở lại phòng học. Người ở lại phòng học đợi mười lăm phút, sau đó tắt đèn. Mười lăm phút, dù thế nào thì người kia cũng đã đổ rác xong rồi."

Ý kiến này cũng không tệ, Tô Dung gật đầu: "Vậy để tôi ở lại.”

So với người đi đổ rác thì có thể đi về luôn, thì rõ ràng người ở lại sẽ nguy hiểm hơn. Dù sao thì cô còn phải tắt đèn, mà việc tắt đèn nghe qua đã thấy nguy hiểm rồi. Huống chi ở lại thêm một phút thì nguy hiểm tăng thêm một phần, đợi đến lúc đi ra ngoài thì trời có lẽ đã tối đen như mực.

Tô Dung đưa ra yêu cầu ở lại không phải vì cô bỗng dưng tốt bụng. Chủ yếu là vì cô hiểunếu cô thực sự gặp phải tình huống như cô đã nói, thì nguyên nhân chắc chắn là do cô xui xẻo, liên lụy đến số 15. Nếu vậy, tốt hơn là để cô tự giải quyết rắc rối.

Bình Luận (0)
Comment