Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 921

Chương 921 -
Chương 921 -

"Tôi không..." Số 15 chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tô Dung cắt ngang.

Cô trực tiếp chuyển chủ đề: "Các người đã tìm hiểu được thông tin về cách phân chia ký túc xá của chúng ta chưa?"

"Đã tìm hiểu rồi." Số 10 tóc đuôi sam gật đầu, "Ký túc xá ở đây đều là phòng 6 người, còn bên nữ thì cô và số 15 ở phòng 104, tôi và số 23 ở phòng 105 bên cạnh các người. Có lẽ chúng ta làm trực nhật sẽ được chia theo ký túc xá."

"Vậy thì dân địa phương có cùng dọn vệ sinh với chúng ta không?" Tô Dung hỏi với vẻ không mấy hy vọng.

Quả nhiên, tóc đuôi sam trả lời không một chút thương tiếc: "Làm sao có chuyện đó được?"

Theo số 10 nói thì phải đợi đến khi mấy điều tra viên họ làm trực nhật theo cặp xong hết thì mới đến lượt dân địa phương.

Sau những lời này, giờ nghỉ trưa cũng đã trôi qua. Thấy sắp đến giờ học, mọi người vội vã trở lại lớp, ngồi vào chỗ ngồi trước giờ học.

Mặc kệ vào thời điểm nào, tiết học buổi chiều đều khiến người ta buồn ngủ. Giọng giảng bài điềm tĩnh hoặc sôi nổi của giáo viên có thể trở thành âm thanh nền hoàn hảo, đưa học sinh vào giấc ngủ. Đặc biệt là khi bài học hoàn toàn không hiểu nổi, thì càng dễ gây buồn ngủ.

Ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa cũng ấm áp lạ thường, khiến cả người ấm áp, tắm dưới ánh nắng như vậy, phần lớn mọi người đều muốn ngủ trưa.

Khoan đã? Ánh nắng mặt trời?

Tô Dung đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bầu trời xanh ngắt đầy nắng ngoài cửa sổ. Bầu trời rất xanh, giống như màu xanh ngọc không bị ô nhiễm. Thời tiết hôm nay là không một gợn mây, khiến người ta khó có thể liên tưởng rằng đây là một quái đàm quy tắc.

Cô dụi mắt, nghi ngờ bây giờ mình đã bị ô nhiễm nặng. Buổi sáng bên ngoài còn sương mù dày đặc, sao buổi chiều lại nắng thế này? Sương mù này không phải là cố tình dùng để tăng cường ô nhiễm, gây khó khăn cho điều tra viên sao? Sao có thể dễ dàng biến mất như vậy?

Xét về mặt khách quan, việc sương mù biến mất là điều tốt cho các điều tra viên. Trước hết, họ không còn phải lần mò tìm đường trong sương mù nữa. Thực ra, bản thân sương mù cũng chứa chất ô nhiễm, do đó việc sương mù tan biến cũng đồng nghĩa với việc ô nhiễm cũng biến mất.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là sương mù thực sự đã biến mất, chứ không phải chỉ là một trò che mờ mắt, làm cho họ không thể nhìn thấy sương mù chứa ô nhiễm. Nếu là trường hợp sau, thì nguyên nhân có thể là do bữa trưa họ ăn hôm nay có vấn đề.

Tô Dung quay đầu nhìn các điều tra viên khác, bọn họ cũng không phải là người ngốc, cũng đã chú ý đến sự thay đổi bên ngoài cửa sổ. Ai cũng đều nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trông như đang suy nghĩ gì đó.

Rõ ràng không ai nghĩ sương mù bên ngoài sẽ biến mất, ban đầu mọi người đều nghĩ sương mù sẽ luôn đi kèm với họ cho đến khi quái đàm quy tắc này kết thúc. Đột ngột biến mất, khiến người ta cảm thấy rất bối rối.

Tô Dung như nhận ra điều gì đó, niệm thầm một câu trong lòng “chết người ta không chết mình”, sau đó quay đầu nhìn vào bảng đen, tày ra bộ dạng nghe giảng một cách nghiêm túc.

Quả nhiên, chỉ sau chưa đầy một phút quay đầu của cô, giáo viên trên bục giảng đột nhiên ném cục phấn vào một điều tra viên: "Nhìn cái gì thế? Thích nhìn ra ngoài cửa sổ à, không bằng em trực tiếp đứng ngoài cửa sổ luôn đi?"

Vừa nói xong, ông ta liền bắt đầu gọi số, gọi tên tất cả những điều tra viên đã nhìn ra cửa sổ trước đó. Tô Dung không nằm trong số đó, cũng may cô quay đầu đủ nhanh. Có tổng cộng năm điều tra viên bị điểm danh đứng dậy, vừa ngoan ngoãn dạ vâng với thầy giáo vừa lén liếc nhìn ba điều tra viên vẫn ngồi nguyên trên ghế, không hề hấn gì. Ý trong mắt họ rất rõ ràng: Sao không nhắc nhở chúng tôi!

Ba người nhăn mày, nếu nhắc nhở thì sẽ bị coi là nói chuyện trong lớp và cũng sẽ bị phạt. Như người ta thường nói, chết người ta không chết mình, để cho mấy người xui xẻo này bị chịu phạt đi.

Ở bục giảng, giáo viên nhìn những người này với ánh mắt lạnh lùng: "Nói đi, mấy người muốn làm gì? Có muốn học nữa không?"

"Có, có." Cô gái tóc ngắn số 15 thành thực xin lỗi: "Thưa thầy, em cảm thấy hơi buồn ngủ, cho nên muốn nhìn ra bên ngoài tỉnh táo tinh thần một chút."

Nghe được lời này, giáo viên đã giảm bớt tức giận: "Buồn ngủ à? Buổi chiều thường dễ ngủ gục, vậy em đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo đi."

Nghe sắp bị cho ra ngoài, cô gái số 15 vội vàng lắc đầu: "Không cần thưa thầy, em cảm thấy tỉnh táo hơn rồi."

Ra ngoài trong giờ học, ngay cả khi có sự cho phép của giáo viên, cũng có thể rất nguy hiểm. Mặc dù nhà vệ sinh không xa lớp học của lớp 4, nhưng nếu có thể, cô ấy cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

"Không thể nào." Giáo viên quả quyết: "Buổi chiều buồn ngủ có thể dễ tỉnh táo đến vậy sao? Ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh đi, nhanh lên."

Nghe vậy, số 15 nhăn mặt, nhìn những điều tra viên khác, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô ấy nhanh chóng nhìn về phía Tô Dung, thấy cô đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu với mình,mình.

Số 15 lập tức có thêm can đảm, cũng gật đầu với người giáo viên: "Vâng, thưa thầy, em sẽ đi rửa mặt ngay."

Lúc này, Tô Dung đột nhiên giơ tay: "Thưa thầy, em cũng hơi buồn ngủ, em có thể ra ngoài rửa mặt không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi, còn ai muốn đi nữa không? Nếu bây giờ không đi thì lát nữa đừng có đòi đi đấy nhé." Giáo viên đồng ý với yêu cầu của cô, sau đó lớn tiếng hỏi.

Tuy nhiên, không ai giơ tay nữa, ngay cả những điều tra viên khác cũng không đủ can đảm để thử.

Hoặc nói đúng hơn là không phải không có can đảm, mà là vì đã có hai điều tra viên sẵn sàng thử phương pháp này rồi, thì họ đương nhiên không cần phải mạo hiểm nữa.

Trước sự chủ động xin đi cùng của cô, 15 cũng rất ngạc nhiên. Nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Dung, hẳn là không phải đang hồ đồ, nên cũng không nói gì thêm. Thực tế là Tô Dung có thể cùng cô ấy ra ngoài, cô ấy thật sự rất vui. Dù sao thì thêm một người là thêm một phần tự tin, huống hồ đối phương rõ ràng không tầm thường. Có người như vậy đi cùng, hệ số an toàn sẽ tăng lên

Tuy nhiên, niềm vui của 15 cũng có một phần vì muốn mượn cơ hội này thử sức Tô Dung. Dù sao thì phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, chỉ khi tận mắt chứng kiến, mới có thể xác định được đối phương là người có bản lĩnh. Đừng để bọn họ cứ tưởng đối phương là người có bản lĩnh, kết quả đến thời khắc mấu chốt mới phát hiện ra cô chỉ là gà mờ, dẫn đến toàn quân bị diệt.

Bình Luận (0)
Comment