Hai người cùng nhau ra khỏi lớp, đợi đến khi ra ngoài đóng cửa lại, 15 mới rất nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cô cũng muốn đi cùng tôi vậy?"
Mặc dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cô ấy không cho rằng Tô Dung sẽ tốt bụng đến mức muốn cùng cô ấy đối mặt với nguy hiểm. Hai người họ chẳng quen chẳng biết, nếu Tô Dung thực sự đưa ra lý do này, thì ngược lại còn chứng tỏ cô không có ý tốt.
"Dựa theo quy tắc suy đoán, thì giáo viên hẳn là trung lập hoặc đứng về phía điều tra viên. Ông ấy nói dùng nước lạnh rửa mặt có thể tỉnh táo, vậy thì tin ông ấy một lần. Nếu không, với tình trạng lúc nãy tiết học sau mà ngủ quên, thì mới thực sự là rắc rối lớn." Tô Dung giải thích.
Giờ họ được giáo viên cho phép ra ngoài, ngay cả khi có nguy hiểm thì cũng không quá lớn. Còn nếu ngủ gật trong lớp, Tô Dung đoán hậu quả sẽ không mấy tốt đẹp.
Điều này rất dễ phán đoán, ngay cả cô nãy giờ cũng luôn cảm thấy buồn ngủ, chứng tỏ quái đàm quy tắc này muốn bọn họ ngủ gật trong lớp. Thứ "Nó" muốn chắc chắn là có nhiều điều tra viên chết, so sánh hai bên thì Tô Dung đương nhiên chọn ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh.
Những lời sau cô lười nói, nhưng 15 cũng có thể hiểu được đôi chút. Vậy cho nên cũng không còn do dự nữa, cô ấy cùng Tô Dung đi về phía nhà vệ sinh đối diện.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, Tô Dung đã nhanh tay lẹ mắt nhặt được một tờ giấy từ góc tường, đọc: "Nhà vệ sinh chỉ được phép sử dụng vào giờ ra chơi."
Số 15 cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: "Có ý gì đây? Không được dùng nhà vệ sinh sao? Vậy chúng ta rửa mặt thế nào?"
"Không đúng, hình như giáo viên cũng không nói nhất định phải đi rửa mặt trong nhà vệ sinh." Vừa dứt lời, số 15 đã phản ứng lại, tự phủ nhận lời mình nói, sau đó hỏi: "Nhưng còn chỗ nào có nước lạnh nữa?"
"Tầng dưới có một đài phun nước." Chưa kịp để cô ấy nhớ ra, Tô Dung đã trả lời. Bây giờ là mùa đông, nước trong đài phun nước dưới tầng mặc dù chưa đóng băng nhưng chắc chắn là nước lạnh.
Hai người nhanh chân cùng nhau xuống tầng, đợi đến khi đi đến cửa, nhìn bầu trời nắng chói chang bên ngoài, số 15 cảnh giác nói: "Cô nói tại sao sương mù này lại đột nhiên biến mất? Bây giờ chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?"
Tô Dung cũng không chắc, cô mở [Đèn ngôi sao]: "Ra ngoài như thế này thôi, đừng ở đây quá lâu, tốt nhất chúng ta nên quay về trước giờ tan học."
Câu nói này không phải là nói bừa đâu, dù không có quy tắc cụ thể nào nói rõ, nhưng Tô Dung cảm thấy câu "Chào thầy/cô" khi bắt đầu lớp học và câu "Tạm biệt thầy/cô" khi tan học hẳn rất quan trọng. Có đầu có đuôi mới là một tiết học hoàn chỉnh, trong quái đàm quy tắc, cẩn thận bao giờ cũng là chưa đủ.
Còn lý do mở [Đèn ngôi sao], là vì cô lo lắng bầu trời xanh mà họ đang nhìn thấy thực chất là do bị ô nhiễm, tình hình thực tế vẫn là sương mù dày đặc. Do đó, mở đạo cụ sẽ an toàn hơn.
Khi nãy toàn là sương mù nên không nhìn rõ, giờ thì hết sương mù rồi, vừa ra khỏi cửa đã thấy đài phun nước không xa. Đỉnh đài phun nước là một chiếc cân, dòng nước phun ra từ hai bên trái phải. Dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ra hai cầu vồng.
Đi đến trước đài phun nước, Tô Dung và số 15 nhìn nhau. Số 15 lấy ra một cây kim bạc, nhúng vào nước thử xem sao, vừa thử vừa nói: "Đây là [Kim thử độc], đúng như tên gọi, dùng để kiểm tra xem thứ bị đâm vào có độc hay không, nếu có độc thì sẽ chuyển sang màu đen."
Lấy kim bạc ra, cô ấy thấy kim vẫn bình thường, cô ấy thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cẩn thận chỉ nhúng tay vào, nhẹ nhàng cảm nhận.
Còn Tô Dung ở bên cạnh thì đơn giản và thô lỗ hơn, cô hỏi nước có lạnh không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô bắt đầu rửa mặt ngay. Không phải vì cô vô tâm mà chủ yếu là nếu nước này thật sự có vấn đề thì dù có thử như số 15 cũng khó mà phát hiện ra.
Hơn nữa cô tin vào phán đoán của mình, thầy giáo sẽ không nói dối cô.
Nước lạnh buốt chạm vào mặt, cả người cô giật mình vì lạnh. Tô Dung có thể cảm nhận được mình tỉnh táo hơn rất nhiều, đầu óc vốn còn hơi mơ màng giờ đã tỉnh táo hẳn.
Là người thường xuyên uống thuốc thanh lọc ô nhiễm, cô có thể cảm nhận được một số chất ô nhiễm trong cơ thể mình đã được thanh lọc, cảm giác tỉnh táo này chính là cảm giác khi ô nhiễm được thanh lọc. Tuy nhiên, cô không cảm nhận được chính xác đã được thanh lọc bao nhiêu.
Số 15 cũng có thể cảm nhận được đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, cô ấy kinh ngạc nói: "Nước này thực sự có tác dụng! Tôi có cảm giác như nó có thể thanh lọc ô nhiễm?"
"Tôi cũng nghĩ thế." Tô Dung gật đầu chắc nịch, "Chỉ không biết có thể sử dụng được bao nhiêu lần."
Nếu đài phun nước này mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần thì hai người họ sẽ lỗ to. Dù sao thì hiện tại cũng không phải lúc nhất định phải thanh lọc ô nhiễm.
Nhưng điều đáng nói là sau khi tâm trí tỉnh táo, xung quanh vẫn là một bầu trời nắng đẹp. Cuối cùng Tô Dung cũng tin có lẽ sương mù thực sự đã tan đi.
Nhưng việc giải quyết được vấn đề này không khiến cô buông lỏng, ngược lại còn khơi dậy một vấn đề khác —— tại sao sương mù lại tan đi?
Không thể đúng như những gì nhìn thấy trên bề mặt, ban ngày có sương mù còn buổi chiều thì không chứ?
Xem ra ngày mai vẫn phải quan sát thêm, nếu như sáng mai, bên ngoài lại xuất hiện sương mù thì đó chính là câu trả lời. Nhưng nếu ngày mai sương mù vẫn chưa xuất hiện trở lại thì thật sự đáng để suy ngẫm.