Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 399: Có Vống Liếng Để Cuồng Vọng

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 399: Có vống liếng để cuồng vọng

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Tiểu Minh đúng là vị hôn phu của Sở Mộng, lúc nghe Hàn Vũ và Lục Sơn bị một bảo tiêu đánh, hắn liền bắt đầu quan tâm đến Lăng Tu, mà hôm nay, đã thấy Sở Mộng vị hôn thê của mình lôi kéo Lăng Tu đi làm quen, thậm chí còn vô cùng thân thiết kéo tay Lăng Tu, cái này để cho hắn không cách nào bảo trì trấn định.

Lăng Tu không có nửa điểm hảo cảm với mấy vị thiếu gia này, nếu không phải ở Huyễn Thành, hắn thực sự rất muốn biết, những thứ công tử ca này sinh tồn như thế nào.

"Không hiểu!" Bình thản bỏ lại ba chữ, xoay người liền muốn rời đi.

Còn không đợi hắn bước đi, các thiếu gia đi cùng Tiểu Minh sớm đã vây hắn lại.

Tiểu Minh cười đưa tay lấy một quả trái cây từ mâm đựng trái cây trước mặt Lăng Tu, cắn một cái chậm rãi nhai, rồi không có dấu hiệu nào hướng về phía Lăng Tu phun một cái, khoảng cách gần như thế, nước bọt hỗn tạp và toàn bộ ba trái cây phun vào mặt Lăng Tu.

Lăng Tu nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Tiểu Minh giả bộ áy náy tươi cười: "Không có ý tứ a, quá khó ăn, vốn định nôn vào thùng rác, kết quả... Ngươi xem một chút, nhãn thần của ta không tốt, không thấy rõ, còn tưởng rằng ngươi chính là cái thùng rác nè!"

Lần này hắn giả vờ xin lỗi và châm chọc, chọc cho các thiếu gia cười to không ngừng.

Phụ cận những người lớn cũng có người chú ý tới tình cảnh nơi này, nhưng bọn hắn không có thấy thế là chuyện gì xảy ra, cũng không có người xen vào việc của người khác.

Trần Hào và Lương Tu run lên, đám công tử ca không có mắt này thật đúng là muốn chết mà, Hàn Vũ và Lục Sơn đã bị phụ thân giam lại, vậy mà còn một đám người chui ra khiêu khích Lăng Tu.

Bọn họ cũng không có đi quản, chỉ là bảo tiêu của Triệu Lang Nhi, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ, hơn nữa bọn họ tin tưởng Lăng Tu tuyệt sẽ không chịu thiệt, bọn họ hiện tại lại có chút lo lắng thay cho Tiểu Minh.

"Xin lỗi, xin lỗi, đến, ta lau cho ngươi!"

Lúc này, Tiểu Minh cầm lấy chén rượu trong tay tên kia, hất về phía mặt Lăng Tu.

"Ôi chao, còn không sạch sẽ, lại đến!" Lại cầm lấy mấy cái chén, ném về hướng mặt Lăng Tu.

Lăng Tu đưa tay lau mặt một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Minh: "Ngươi bây giờ xin lỗi, ta có thể không truy cứu, bằng không..."

"Bằng không thế nào? Ha ha... Con mẹ nó ngươi thật cho mình là một nhân vật lớn sao?"

Sắc mặt Tiểu Minh lạnh đi, không lá mặt lá trái nữa, níu lấy cổ áo Lăng Tu, kéo hắn đến trước mặt, "Một tên bảo tiêu mà thôi, con cóc mà cũng vọng tưởng một bước lên trời ăn thịt thiên nga? Có muốn lão tử cho ngươi một bãi nước tiểu, để ngươi nhìn mình như thế nào hay không? Ngươi nghe kỹ cho ta, Dao Dao là nữ nhân của ta, ngươi nếu còn dám làm cái hành động gì không an phận đối với nàng, lão tử sẽ giết chết ngươi như giết chết một con kiến!"

Hắn ngoắc tay, hai tên thần tình lãnh túc đi tới, cả người mang theo một khí tức sát phạt.

"Nếu là bảo tiêu, liền phải có giác ngộ làm bảo tiêu, Dao Dao tuyệt đối không là loại mặt hàng rác rưởi như ngươi có thể nhúng chàm, ngày hôm nay lão tử thu chút lợi tức trước, Tôn Nhai, Vương Vũ, phế cách tay phải của hắn cho ta, làm sạch sẽ lưu loát một chút." Tiểu Minh lạnh lùng quát khẽ.

"Vâng, thiếu gia!"

Tôn Nhai, Vương Vũ là tinh anh bộ đội đặc chủng, khí tức sát phạt được rèn luyện từ trong mưa máu, bất luận là đánh nhau cận thân hay là đùa bỡn súng ống, đều là người nổi bật trong bộ đội đặc chủng, đây cũng là điều tại sao Tiểu Minh lại có tự tin như vậy.

Đám công tử ca vây quanh Lăng Tu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vòng vây càng thêm chặt chẽ, rất sợ người ngoài nhìn ra chút gì.

"Động thủ!" Tiểu Minh buông cổ áo Lăng Tu ra quát lên.

Tôn Nhai và Vương Vũ đồng thời xuất thủ, đùi phải đạp mạnh, chặn lại đường Lăng Tu rút lui đường, người trước thì đưa tay trái về phía trước, tấn công hướng lưng Lăng Tu, tay phải vòng qua đầu vai của Lăng Tu, động tác liền mạch lưu loát. Người sau thì vung tay trái như Liệp Ưng chụp mồi vậy hướng về phía tay phải Lăng Tu, tay phải thành đao thuận thế đánh xuống, rất độc ác và âm ngoan.

Hai người xuất thủ nhanh chóng cương mãnh, phối hợp có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn phong tỏa Lăng Tu.

Lăng Tu cứng rắn thừa nhận một đòn công kích của bọn họ, thân thể bất động như núi, như cây tùng đứng ở nơi đó.

Di? Tên này...

Tôn Nhai và Vương Vũ biến sắc, từ đáy lòng phát ra một tiếng kinh dị, còn chưa có phản ứng, ngực bọn họ liền đã trúng một quyền của Lăng Tu.

"PHỐC ~" "PHỐC ~ "

Trong miệng hai người phun máu tươi, trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Lăng Tu lui về phía sau, cuối cùng ngã sập ở trên mặt đất, bọn họ cũng không nghĩ tới, thực lực của Lăng Tu sẽ kinh khủng như vậy.

Tiểu Minh ngây ngốc cả người, biến cố như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

"Sưu ~ "

Một bàn tay to nhanh như tia chớp đi qua, năm ngón tay "Ba" một tiếng túm lấy cổ hắn, đầu ngón tay sắc nhọn đâm rách da tay của hắn, có máu tươi chảy ra, sắc mặt của hắn ảm đạm lại, hai mắt chợt nhô ra.

Lăng Tu vừa nhấc cánh tay, hai chân Tiểu Minh liền rời khỏi mặt đất.

"Ngươi có thể cuồng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ vốn liếng, ngươi vừa mới nói giết ta đơn giản tựa như giết chết một con kiến, bây giờ nói lại một chút, người nào, mới đúng là con kiến?" Lăng Tu xít lại gần nhẹ giọng nói bên tai Tiểu Minh, ngón tay lại tăng lực lần nữa.

Hai mắt Tiểu Minh chết trừng, thống khổ vạn phần, giờ khắc này, thanh âm hô hấp và tim đập vang dội như tiếng chuông vậy, mình tựa như người chết khó có thể nhúc nhích, tuyệt vọng cùng sợ hãi tràn ngập ở trong lòng, đây là điều tuyệt đối hắn không có nghĩ tới.

"Buông... Buông Minh ca ra!"

Chung quanh các công tử cà phục hồi lại tinh thần, không khỏi hướng Lăng Tu hét lớn, chỉ là không có chút sức lực nào mà thôi, từng người một đều trù trừ không dám tiến lên.

Vẻ mặt Trần Hào và Lương Ưu hiện lên ánh mắt đồng tình, có dũng khí trêu chọc Lăng Tu, đó chính là không biết Mã vương gia có mấy con mắt.

Lăng Tu lạnh lùng quét chung quanh, tiện tay ném một cái, Tiểu Minh liền quẳng ra, không đợi Tiểu Minh có động tác gì, hắn đã bước tới, đạp một cước vào khớp xương cánh tay Tiểu Minh.

"A ~ "

Tiếng kêu thê thảm vang lên, Tiểu Minh đau đến gương mặt vặn vẹo, nước mắt văng tung tóe.

Tranh cãi ầm ĩ lập tức đưa tới chú ý của những người khác, ánh mắt mọi người như có nam châm, dính ở trên người Lăng Tu.

"Chuyện gì xảy ra?"

Một người trung niên đứng dậy, thấy hiện trạng của Tiểu Minh, tức giận nhìn chằm chằm Lăng Tu, "Tiểu tử, ngươi là người nào? Dám đụng đến cháu trai của ta!"

"Nhị thúc, cứu ta, cứu ta!" Đau đớn qua đi, Tiểu Minh rốt cục có thể kêu cứu.

"Tiếu thúc thúc, hỗn đản này không biết bị điên hay sao ah, đột nhiên đánh bảo tiêu của Minh ca, còn đạp gẫy cánh tay của Minh ca, ngươi nhanh cứu Minh ca a." đồng bạn Tiểu Minh hô ứng, đem hết thảy sai lầm đổ lên trên người Lăng Tu.

 

 

Bình Luận (0)
Comment