Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mỗi người trong tộc Khương thị đều như là bị mất hồn phách đứng im ở tại chỗ, không nháy mắt nhìn Lăng Tu, không có một tiếng khen, không có tiếng vỗ tay, càng không có tiếng hoan hô, chỉ có là yên tĩnh như chết, nhưng ở sâu trong nội tâm mỗi người, như đang nhấc lên sóng to gió lớn, không cách nào dẹp loạn.
Từ khiLăng Tu xuất hiện đến khi hành hạ tộc viên thị đến chết, rồi đến khi dùng một đao chặt đầu Viên Hạo Long, ngay cả thời gian nửa nén hương cũng còn không tới, nghiền ép một cách tuyệt đối, áp chế một cách tuyệt đối, giữa hai người căn bản không phải là hai người cùng đẳng cấp.
"Người kia là người nào a?" Trong đầu, chỉ có một câu nói.
Toàn thân Lăng Tu vẫn bị quấn băng vải màu trắng, nhưng băng vải nay đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, ngay cả trên tóc cũng dính đầy máu tươi, ngoài thân thì lượn lờ sát khí màu đen, giống một pho tượng ác thần đi ra từ trong Địa ngục, để cho lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
"Tộc trưởng bị giết chết !"
"Ma quỷ, người này là ma quỷ, chạy mau a!"
"Chạy, chạy mau!"
Tộc nhân tàn dư của viên thị sợ đến vong hồn bốc lên, lớn tiếng gào thét chạy trốn, ngay cả vũ khí bên trong cũng không để ý tới, chật vật đến cực điểm, không còn một chút kiêu ngạo nào cả.
Lăng Tu hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, lơ lửng tựa như quỷ mị vậy, đuổi theo trong sát na, đại đao trong tay giống như lưỡi hái của tử thần, vô tình thu gặt tính mạng của bọn họ.
Lưỡi đao sắc bén, trí mạng tuyệt đối!
Những tộc nhân này bưng yết hầu trào máu, kêu thảm ngã sập ở trong vũng máu, bọn họ giãy dụa tuyệt vọng, co quắp, hai mắt trợn tròn, cuối cùng đợi bọn họ, chính là tử vong.
Không lưu tình chút nào! Lãnh huyết vô tình!
Chúng tộc nhân Khương thị không nhịn được mà rùng mình, thậm chí còn có người không thể cầm được vũ khí trong tay mình để mặc cho nó rơi trên mặt đất, kết quả như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ.
Đợi giết xong một tên sau cùng thì, Lăng Tu liền xoay người, đi từng bước một hướng tới chỗ bọn họ.
Mọi người đột nhiên cảm giác một cổ áp lực nặng nề đè xuống, ngực rất nặng nề, gần như hít thở không thông, đón nhận ánh mắt đạm mạc của Lăng Tu, linh hồn liền run lên, giống như là đang đối mặt với một đầu dã thú đầy nguy hiểm và khát máu.
"Trả Đao lại ngươi!"
Lăng Tu khi đi ngang qua bên người Khương Hạo Tuấn thì nói một tiếng, sau đó đưa tay cắm trường đao xuống mặt đất bên cạnh Khương Hạo Tuấn.
Thân đao cắm một phần ba vào mặt đất, đại đao nhuốm máu tán lộ ra một cổ khí tức sát phạt đáng sợ, giống như là một thanh thần binh có rồi linh hồn thích giết chóc, khi chuôi đao rời tay Lăng Tu, khí tức sát phạt trên đại đao thoáng cái liền tiêu tán, lại biến thành một thanh vũ khí bình thường lần nữa, trường đao chế tạo từ thợ rèn bộ lạc Khương thị.
Khương Hạo Tuấn lúc này đã không cảm thấy đau đớn trên người, hắn nỗ lực ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Lăng Tu đang đi xa, ở sâu trong nội tâm như có một ngọn đèn pha, báo cho hắn phương hướng kế tiếp phải đi đâu.
...
Lăng Tu đến gần, chúng tộc nhân Khương thị lại lui về phía sau theo bản năng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ và kính sợ. Lăng Tu cũng không lưu ý điều này, ở trong bộ lạc Khương thị, hắn cũng chỉ để ý có Khương Mặc Vũ, bằng không hắn cũng sẽ để cho nàng rơi vào ngủ say, không cho nàng nhìn thấy bản thân tàn nhẫn như thế nào.
Sắc mặt Khương Khôn tái nhợt, hắn nỗ lực hướng đại phu cùng tộc nhân nói: "Đỡ... Đỡ ta lên!"
Khi mấy người nâng hắn dậy, hắn liền hướng Lăng Tu thở dài một hơi, cuối cùng quỳ xuống hướng về phía Lăng Tu.
"Phụ thân..." Khương Minh Nguyệt nhíu mày lại, nàng lo lắng cho vết thương trên người Khương Khôn.
Khương Khôn phất tay, ngăn cản nàng nói tiếp, chỉ hướng Lăng Tu lạy ba lậy, tộc nhân Khương thị còn lại cũng phản ứng lại, cũng hướng Lăng Tu quỳ lạy, Khương Nguyệt Lương hơi bất ngờ nhưng vẫn làm ra cử động như vậy.
"Các ngươi, làm cái gì vậy?" Lăng Tu ôm Khương Mặc Vũ đang ngủ, nhàn nhạt hỏi.
Khương Khôn để bàn tay trái xuống ngực, chịu đựng thân thể đau nhức nói: "Hôm nay nếu không phải vì có Lăng tiểu huynh đệ xuất thủ tương trợ, bộ lạc Khương thị chúng ta đã bị Viên Hạo Long diệt tộc, trước đầy ta không thèm chú ý với Lăng tiểu huynh đệ, để cho tộc nhân đối đại với tiểu huynh đệ như vậy, nên hôm nay ta xin cúi đầu cảm tạ ân tình của Lăng tiểu huynh đệ!"
Nói xong, bái một cái thật sâu.
"Khương tộc trưởng, mạng của ta là các ngươi cứu, mệnh mệnh đổi mệnh, chúng ta đã thanh toán xong, cho nên các ngươi không cần như vậy!" Lăng Tu bỏ lại một câu nói, ôm Khương Mặc Vũ xoay người rời đi, chỉ để lại tộc nhân Khương thị hai mặt nhìn nhau.
Khương Nguyệt Lương thất thần một trận, chỉ có nàng biết, Lăng Tu chỉ có để ý tới Mặc Vũ, nếu mà không phải vì tính mệnh Mặc Vũ bị uy hiếp, sợ là hắn sẽ không xuất thủ, hoặc là nói, hắn căn bản không xuất thủ khi đang bị thương như vậy, nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục ngụy trang thành một người yếu đuối, tiếp tục làm một người đứng xem.
Kỳ thực nàng đã nghĩ lầm rồi, từ đầu đến cuối Lăng Tu cũng không có ngụy trang, hắn mặc dù có thể khôi phục rất nhanh tốc, hơn nữa thực lực cũng khôi phục hơn phân nửa, đều là bởi vì Khương Mặc Vũ đút Trứng Bạo Long cho hắn ăn, nước trứng này ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh dị thường nồng nặc, thân thể hắn nhanh chóng hấp thu nó, chuyển hoán thành năng lượng.
*
Khi trời sáng, gió nhẹ từ từ, giờ này khắc này, cách thời gian viên thị bộ lạc chủ động tới cửa khiêu khích cũng đã qua năm ngày.
Mỗi một tộc nhân Khương thị đều thay đổi thái độ đối với Lăng Tu, mỗi ngày Khương Khôn đều tới ân cần thăm hỏi một lần, ánh mắt Khương Nguyệt Lương nhìn hắn cũng có thêm một tia nhu hòa, thay đổi lớn nhất chính là Khương Hạo Tuấn.
"Lão đại, mời uống trà!"
"Lão đại, mời ngài dạy ta đao pháp!"
"Lão đại, ngươi cảm thấy tỷ của ta thế nào, làm lão bà cho ngươi có được hay không?"
Đi theo làm tùy tùng, một câu lão đại một câu lão đại, giống như là một khối da trâu dính vào bên người Lăng Tu.
Ngay từ đầu Lăng Tu vẫn luôn cải chính, để cho hắn đừng gọi mình là lão đại, về sau thấy không có chút hiệu quả liền bỏ qua.
Từ khi xóa đi bộ lạc viên thị, hắn liền rất bận rộn, hắn bận rộn chính là...Chế tạo thuyền.
Tuy rằng trong bốn phía hải vực có các loài khủng long lớn đang sinh hoạt, nhưng hắn vẫn sẽ không lùi bước, hắn nhất định phải rời khỏi hòn đảo này, đi Thần Thành, đồng thời phải đi tìm Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt.
Khi biết hắn muốn chế tạo thuyền rời đi, toàn bộ bộ lạc Khương thị đều chấn động lên, người phản ứng kịch liệt nhất là Khương MẠc Vũ.
"Lăng Tu, ta không cho ngươi chế tạo thuyền!"
Khương Mặc Vũ đoạt lấy cây búa và cưa từ trong tay Lăng Tu giận dữ ném xuống đất, chu cái miệng nhỏ nhắn quật cường nói, mắt đỏ một vòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy sự kiên quyết.
Lăng Tu ôn nhu nói: "Ta có rất nhiều chuyện phải đi làm, ta không có khả năng sinh hoạt cả đời ở trên đảo, cho nên, ta nhất định phải rời đi!"
"Nhưng ta sợ ngươi sẽ giống như ba và mẹ ta, bọn họ... Bọn họ... Ô ô ô..."
Khương Mặc Vũ khóc lên, lông mi thật dài nhấp nháy, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên mặt đất vỡ tan ra.