Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khương Mặc Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu vai của nàng đang rung động, mái tóc dài màu đen như suối nước buông xuống ngang qua gò má của nàng, thoạt nhìn rất ủy khuất, cũng rất đau lòng, làm cho người ta không nhịn được mà muốn ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng an ủi.
Lăng Tu cũng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, phụ mẫu của đã mất khi nàng còn rất nhỏ, là bị chết ở trên biển, tất nhiên ở trong lòng của nàng đã có một cái bóng ma không thể xóa nhòa.
Tuy nói ở nơi này là tân thế giới nhưng Khương Mặc Vũ lại là một người rất trọng yếu đối với, nhưng có một số việc nhất định phải đi làm, ngay cả khi có trở ngại chồng chất, hắn cũng sẽ không dừng lại bước tiến.
Đương nhiên, Khương Mặc Vũ cũng chỉ nháo nửa ngày, sau đó lại hỗ trợ Lăng Tu, bởi vì Lăng Tu đáp ứng sẽ kể cho nàng nghe về thế giới bên ngoài.
...
Một con thuyền gỗ nhỏ đang từ từ thành hình, Khương Hạo Tuấn cũng gia nhập hàng ngũ.
"Lão đại, ta quyết định rồi, ta sẽ đi chung với ngươi ra thế giới bên ngoài." Khương Hạo Tuấn như chém đinh chặt sắt nói.
"Ngươi quyết định là chuyện của ngươi, ta không đồng ý." Lăng Tu vẫn vội vàng làm thuyền, không ngẩng đầu nói.
Khương Hạo Tuấn lộ vẻ lúng túng: "Đừng a, ta thực sự muốn đi ra thế giới bên ngoài, không ngừng tăng lên thực lực, trở thành đao khách mạnh nhất trên thế giới."
"Đao khách mạnh nhất?" Lăng Tu hơi động dung, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Ân!"
Khương Hạo Tuấn gật đầu, "Trước đây, ánh mắt của ta chỉ có ở trên hòn đảo này, từ khi thấy được thân thủ của lão đại, ta mới biết được chính bản thân nhỏ bé như thế nào, cho nên, ta muốn đi theo ngươi tu hành, để cho mình trở nên càng mạnh hơn."
"Cho ta một cái lý do mang theo ngươi!"
"Lý do?"
Cái này làm Khương Hạo Tuấn có chút khó khăn, suy nghĩ một hồi lâu, nhưng lại thật sự không nghĩ ra được cái gì.
Lăng Tu không để ý tới hắn, tiếp tục vùi đầu tạo thuyền.
Bên cạnh, Khương Mặc Vũ đang cầm một đống đinh, đưa từng cây một cho hắn.
"Thân thủ của ta tuy rằng kém hơn với lão đại, nhưng có chút thời điểm nhất định vẫn có thể trợ giúp cho lão đại." Đây là lý do Khương Hạo Tuấn suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra.
Lăng Tu lắc đầu, hiển nhiên không tiếp thu cái lý do. này
Khương Hạo Tuấn vắt hết óc suy nghĩ một chút, lại nói: "Thời điểm nhàm chán ở trên biển, ta có thể bồi lão đại nói chuyện phiếm."
Lăng Tu vẫn lắc đầu như trước.
"Ta... Ta có thể giúp lão đại giặt quần áo, mỗi ngày đấm lưng cho ngươi, cũng có thể sao?." Giọng nói của Khương Hạo Tuấn có chút lo lắng.
Lăng Tu vẫn lắc đầu, nhàn nhạt: "Lý do này của ngươi không có cái nào có thể đả động ta, cho nên ngươi vẫn nên trên đảo này đi, cho dù muốn đi ra bên ngoài, cũng đừng đi theo ta."
Nói xong, xoay người đi trở về trong nhà gỗ nghỉ ngơi.
Khương Hạo Tuấn đứng im ở tại chỗ, ý nghĩ trống rỗng, hắn thực sự rất muốn đi ra bên ngoài tu hành cùng Lăng Tu, đề cao thực lực của chính mình, hi vọng có một ngày sẽ trở thành đao khách mạnh nhất trên thế giới.
Nhớ tới trước đây Lăng Tu chém một đao thì, trên cây đao bình thường kia liền xuất hiện một cỗ khí tức sát phát kinh khủng, phảng phất như biến thành một thanh thần binh có linh hồn trong nháy mắt, hắn liền vô cùng hâm mộ, hi vọng một ngày nào đó cây đao ở trong tay của mình cũng có thể sinh ra biến hóa như vậy.
"Không có khả năng cứ buông tha như vậy, nhất định phải đi cùng hắn, ta phải mạnh hơn!" Trong lòng hắn có một cái ý nghĩ luôn nhắc nhở chính bản thân, nhãn thần trở nên vô cùng kiên định.
"Hạo Tuấn ca ca thật ngu, ngay cả cái lý do mà cũng không nghĩ ra."
Khương Mặc Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khinh bỉ nói, "Lăng Tu muốn rời đi, vậy dĩ nhiên sẽ phải chèo thuyền nha."
Một lời làm người giật mình tỉnh giấc trong mộng!
"Mặc Vũ, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta."
Trong mắt Khương Hạo Tuấn đại phóng quang mang, lớn tiếng kêu lên, "Lão đại, trên người ta có khí lực, ta có thể chèo thuyền, xin ngươi đáp ứng, để cho ta tu hành với ngươi?."
Thanh âm cao vút, to rõ, làm đám chim bay.
Lăng Tu dừng bước ở trước nhà gỗ, quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Lý do này không sai, ta nhận, nhưng có một chút cần phải chú ý."
"Lão đại mời nói!"
"Không nên gọi ta là lão đại!" Lăng Tu nhắc lại vấn đề này.
"Không gọi lão đại ngươi được gọi là cái gì?"
"Gọi tên của ta."
"Như vậy sao được, ngươi là đại ân nhân của bộ lạc chúng ta, ta..."
"Mạng của ta là ngươi cứu."
Lăng Tu cắt đứt, thần tình nghiêm túc nói, "Nếu không vì có ngươi, ta đã sớm bị khủng long ăn thịt rồi, lại nói tiếp, ta còn muốn phải cảm tạ ngươi thật tốt."
"A... Ha hả a..." Khương Hạo Tuấn ngượng ngùng vỗ cái ót.
Nửa tháng sau, một con thuyền năm thước, rộng hai thước thành hình.
Toàn bộ tộc nhân khương thị đều đi ra đưa tiễn, xung quanh viên mắt mỗi người đều nhăn lại, bởi vì ai cũng biết, người bọn họ man tộc tựa hồ như bị trớ chú nào đó, chỉ có thể sinh hoạt ở tại chỗ này, căn bản là không thể ly khai nơi này, từ xưa đến nay, sẽ không có bất kỳ một người man tộc nào có thể sống rời đi.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng có một phần chờ mong, chờ mong đối với Lăng Tu.
Mọi người nhìn về phía Lăng Tu, trong lòng đang suy nghĩ: cái lời nguyền kéo dài mấy nghìn năm có bị người ngoại tộc này đánh vỡ hay không!
"Lăng Tu, ngươi và Hạo Tuấn ca ca nhất định phải sống." nội tâm của Khương Mặc Vũ thấp thỏm bất an, phụ mẫu nàng chính là bị chết ở cái hải vực này.
Lăng Tu gật đầu: "Ân "
"Mặc Vũ, ngươi cứ yên tâm đi, ta và Tu ca cũng không dễ dàng chết như vậy." Khương Hạo Tuấn cười nói, tuy rằng không gọi Lăng Tu là lão đại, thế nhưng lại đổi thành Tu ca.
Khương Khôn chống gậy đỡ đi ra: "Đi hướng bắc hơn hai trăm km là có thể đến một đảo nhỏ có văn minh, nơi đó có người biết được nên đi như thế nào để tới Thần Thành, Lăng Tu, chúc ngươi nhiều may mắn!"
"Đa tạ khương tộc trưởng!" Lăng Tu mỉm cười trả lời.
Không cần phải nhiều lời nữa, nhảy lên thuyền gỗ.
Khương Hạo Tuấn cũng đi theo, hướng mọi người nói: "Mọi người gặp lại sau, ta nhất định sẽ trở thành đệ nhất đao khách trên thế giới."
"Bảo trọng a!" Chúng tộc nhân Khương thị đều lên tiếng.
Mái chèo hoa động, thuyền gỗ chậm rãi đi xa, tất cả mọi người đều run lên.
Khương Mặc Vũ nắm chặt tay Khương Nguyệt Lương, những người còn lại cũng không nháy mắt một cái, không khí như là đọng lại, hít thở không thông.
Bọn họ... Sẽ gặp phải khung long hay không?
Đây là cầm sinh mệnh ra để đánh cuộc!
Khủng long thành niên dài gần hai mươi thước, khủng long nhỏ hơn, thì cũng dài mười thước, một khi chúng nó công kích đội thuyền, người trên thuyền sẽ thập tử vô sinh, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Mọi người có thể làm, chính là cầu khẩn, cầu khẩn thượng thiên phù hộ Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn sẽ không lọt vào công kích.