Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tuy Diệp Tư Nghiên nói quang minh chính đại như vậy, nhưng Trương Nhất vẫn đem mười món đồ trong rương đảo lại một lần, lại cởi mười bộ đồ của đám an ninh bọc ở bên ngoài.
"Nhìn cái gì, nếu không phải vì lão nương tiên giao lần đầu cho ngươi, ngươi cho là lão nương nguyện ý gả cho ngươi sao?" Diệp Tư Nghiên khinh bỉ nói.
"Ta choáng, ngươi có thể khiêm tốn một chút hay không, loại sự tình này mà lại có thể lớn tiếng nói ra như vậy."
Vẻ mặt Trương Nhất đỏ bừng, thật muốn tìm một cái lổ để chui vào, thấy chung quanh vang lên tiếng cười, đều cảm thấy như là đang cười nhạo hắn vậy.
Lăng Tu âm thầm lắc đầu, nhìn Trương Nhất thở dài nói: Trước đây tự cho mình là người có da mặt dầy tới mức thiên hạ vô địch, giờ thì xong rồi đã gặp phải đối thủ, ta thấy Diệp Tư Nghiên này sẽ là khắc tinh của ngươi.
Lúc này, người kia sau khi được Diệp Tư Nghiên bày mưu đặt kế sau đó bắt đầu đoán rương đợt thứ hai, tuy rằng cái rương này bị quần áo bao lấy, nhưng hắn vẫn bình thường, rất chuẩn xác không có sai lầm.
"Thấu thị, hắn có năng lực thấu thị!"
Quần chúng vây xem đã xác định rồi, nữ tử thì sắc mặt đỏ bừng, đều núp ở phía sau những người khác, sợ sẽ bị người này nhìn sạch.
Mặt Trương Nhất xám như tro tàn, trên mặt tràn ngập cảm giác bị thất bại.
"Cô gia, ngươi thành thật thành thân với thuyền trưởng của chúng ta đi, các ngươi tuyệt đối sẽ không qua được chúng ta đâu, ba trận thi đua, chúng ta có thể để cho các ngươi ba trận đều thua." Tên kia cười hắc hắc nói.
Trương Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "DCMN, nói thực một câu xem, con mẹ nó ngươi có năng lực thấu thị hay không?"
"Đúng vậy, cái này rất rõ ràng nha!".
"Ta dm nó, vậy là ngươi đang gian lận!"
Trương Nhất quay đầu trừng Diệp Tư Nghiên, "Lão Diệp, ngươi gian lận."
Diệp Tư Nghiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Trương Nhất, ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó, tin hay không lão nương cắt đầu lưỡi của ngươi xuống không." Sau đó hừ nhẹ một tiếng, "Có năng lực thấu thị là có bản lĩnh, điều này có thể tính là gian lận sao? Nếu như các ngươi không chịu được thì tự nhận thua đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ."
"Ngươi... Xem như ngươi lợi hại!"
Trong lòng Trương Nhất đã đầy hỏa khí, chạy về bên chỗ Lăng Tu, đơng vô cùng lo lắng nói, "Lão Lăng, Tiểu Hạo tử, hai người các ngươi có ai lên không, nếu không thìván đầu tiên chúng ta sẽ thua a."
"Chúng ta không có năng lực thấu thị, ván này quả thực không cách nào so được, chỉ có thể chịu thua." Khương Hạo Tuấn khách quan phân tích nói.
"Chịu thua cái trứng a!"
Trương Nhất nóng nảy, "Cũng không phải là ngươi đi lấy người phụ nữ này, thì ngươi đâu có lo lắng gì." Rồi quay lại nói với Lăng Tu, "Lão Lăng, Tiểu Hạo tử là ta không trông cậy nổi rồi, ngươi nên nghĩ cho ca một chút biện pháp a, ngươi cũng thấy phụ nữ này có dáng dấp ra sao mà, có thể so với Phượng tỷ a, ngươi nói ca là một tiểu xử nam, ngay thơ thì làm sao có thể lấy mặt hàng như vậy."
Ngây thơ, tiểu xử nam?
Lăng Tu liếc Trương Nhất, giả vờ thuần khiết ở trước mặt hắn, đây quả thực là 'Không biết xấu hổ tới mức vô địch' câu nói này miêu tả quá hoàn mỹ.
"Đứng như hạo tuấn nói, chúng ta không hiểu biết thấu thị, ván này chỉ đành phải chịu thua."
"Đậu má, ngươi không phải là huynh đệ ta sao? Ca hoài nghi đã gặp phải Lão Lăng giả." Trương Nhất phản ứng có chút kịch liệt.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, giáo huấn: "Ngươi gấp cái gì, phía sau không phải là còn có hai cuộc tỷ thí sao, chỉ cần thắng hai trận phía sau, ngươi cũng không nhất định phải lấy nàng."
"Không được, ca muốn một ván cũng không thể thua, ta ở chỗ này nói với Lão Lăng ngươi nếu không giúp ta thắng được cuộc tỷ thí này, ca liền tự sát cho ngươi xem, tuyệt không khoác lác." Trương Nhất học dáng vẻ Đường Tiểu Mạt khóc lóc om sòm, gắt gao ôm cánh tay Lăng Tu.
"Cút đi!"
Lăng Tu cảm thấy rất là ác tâm, một cước đạp hắn ra xa.
"Các ngươi quyết định xong chưa, là muốn khiêu chiến hay là trực tiếp chịu thua bắt đầu hạng mục kế tiếp?" Diệp Tư Nghiên tiếp nhận một chén trà nóng, thản nhiên tự đắc uống một ngụm.
Lăng Tu không thể nói gì nữa, Khương Hạo Tuấn cũng như vậy, bọn họ không phải là thần, không có khả năng tùy tiện có thể đoán đúng được đồ ở trong rương.
Vẻ mặt Trương Nhất cụt hứng, hắn cũng biết cái hạng mục khiêu chiến này thật sự là quá hố người, vốn hắn tràn đầy tự tin nhưng giờ lại như đưa đám, nhìn tình huống này, sợ là hai cái hạng mục kế tiếp bọn họ cũng phải thua, ba trận đều là thua, vô cùng thê thảm, mà hắn thì phải cùng thành thân phụ nữ xấu xí vô cùng này, nghĩ tới thân hình này, hắn đã cảm thấy sinh không thể yêu nổi.
"Đương nhiên là muốn khiêu chiến !"
Lúc này, Dao Linh Ngọc đứng dậy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn vểnh lên thật cao, tràn ngập địch ý nhìn Diệp Tư Nghiên, nữ nhân này đối đãi với con chó nhỏ tàn nhẫn như vậy, làm cho nàng không thể chịu đựng được.
"Ngươi đến?" Diệp Tư Nghiên hơi kinh ngạc.
Dao Linh Ngọc gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhi tràn đầy kiên nghị: "Ân, ta đến!"
Trương Nhất kéo nàng trở về, vẻ mặt như đưa đám nói: "Tiểu nãi nãi của ta, ngươi làm gì vậy, Lão Lăng cùng Tiểu Hạo tử đều không có thể làm gì, ngươi tham gia náo nhiệt làm gì?"
"Ta có thể, ngươi tin tưởng ta không?" Dao Linh Ngọc tự tin nói.
Tin tưởng ngươi?
Trương Nhất cũng muốn khóc, thầm nghĩ: Ngươi có thể làm ta tin được sao, tin tưởng ngươi còn không bằng tin tưởng lợn mẹ biết leo cây.
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn khiêu chiến thì nhanh chút, lão nương cũng không có thời gian để hao tổn với các ngươi." Diệp Tư Nghiên thúc giục.
Dao Linh Ngọc liền đi ra ngoài.
"Xong, cái này thực sự là làm máy bay mà." Trương Nhất che mặt đau nhức gào thét.
Lăng Tu ngưng trọng nhìn bóng lưng Dao Linh Ngọc, người Linh Hồ Tộc có rất nhiều năng lực kỳ lạ, là Kỉ la trưởng lão Linh Hồ Tộc đã nói với hắn, Dao Linh Ngọc có lòng tin tràn đầy, chẳng lẽ cũng có năng lực thấu thị?
"Tiểu muội muội, ngươi được chưa a, ngươi đoán cái rương thứ nhất chính là cái gì?" Tên kia lên tiếng giễu cợt nói.
Nhựng người khác trong nhóm hải tặc cười to một trận, rất hiển nhiên, bọn họ cũng không nhận ra Dao Linh Ngọc có thể đoán được.
Dao Linh Ngọc mím môi, mắt sáng sủa nhìn rương gỗ thứ nhất, con ngươi trong suốt, cẩn thận tỉ mỉ.
Chỉ chốc lát sau, môi đỏ mọng khẽ mở: "Đó là một món đồ thật dài!"
Đồ thật dài?
"Ha ha ha ha..."
Nhóm hải phình bụng cười to, cười nhạo nói: "Tiểu muội muội, đồ thật dài là cái gì? Ngươi cần phải nói rõ ràng a."
Người kia thì đã không còn tươi cười được nữa, bởi vì hắn rất rõ ràng, trong này đúng là có một món đồ thật dài, trong lòng không khỏi lộp bộp: chẳng lẽ Tiểu nha đầu này cũng có năng lực thấu thị sao??
Dao Linh Ngọc đưa tay chỉ một món đồ trên người đám hải tặc: "Chính là cái kia!"
"Đai lưng! ?"
Nhóm hải tặc sửng sốt.
Thái Tử Nghiên lúc này mở ra cái rương thứ nhất, đem đồ vật bên trong ra, thanh âm bởi vì không thể tin được mà trở nên run rẩy: "Nàng đã đoán đúng, là... Là đai lưng!"
Cái gì...
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đặc biệt là nhóm hải tặc, như là hóa đá dường sững sờ ở tại chỗ.