Trong lữ điếm, Diệp Lăng ngồi một mình, có vẻ thất hồn lạc phách, hắn ngồi trước bàn, cười cay đắng.
Trái tim hắn thật đau, không biết nên nói cái gì, hoặc có lẽ là hắn không hiểu mình có thật sự hiểu được Bạch Mai hay không.
Một mặt là chủng tộc, một mặt là tình yêu, nàng lựa chọn chủng tộc, nhưng chẳng lẽ nàng không biết, có Diệp Lăng hắn ở đây, bộ tộc Cửu Vỹ Tiên Hồ tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm!
Diệp Lăng đập bàn, nghiến răng nghiến lợi, hắn biết Bạch Mai là một người rất kiêu ngạo, nàng không muốn làm phiền bất cứ người nào.
“Truyền thừa, chủng tộc, chém tơ tình... Ha ha!”
Diệp Lăng lắc đầu, truyền âm cho Đông Châu, bảo rằng hôm nay hắn không đi được, cần yên lặng một chút, sau đó trực tiếp chặt đứt truyền âm.
Nửa canh giờ sau, Đông Châu lo lắng vội vã chạy tới đây, sau khi đẩy cửa ra, chứng kiến trên cái bàn trước mặt Diệp Lăng tràn đầy vò rượu.
Diệp Lăng bưng bát rượu uống một hơi cạn sạch, nhìn Đông Châu, cười: “Xin lỗi.”
Đông Châu hít sâu một hơi, nhìn Diệp Lăng chán nản như vậy, nàng không cách nào tưởng tượng được tại sao Cửu Kiếp Đế Quân lại thương tâm thất lạc như vậy.
“Là Bạch Mai ư?”
Đông Châu biết Diệp Lăng đang chờ Bạch Mai, nàng ngồi xuống đối diện Diệp Lăng, cầm một bát rượu, rót đầy một chén.
“Nàng chém tơ tình, vì chủng tộc, vì truyền thừa Cửu Vĩ Thiên Hậu, cho nên, bảo ta đừng chờ nữa.”
Diệp Lăng mỉm cười, nụ cười đầy cay đắng, Đông Châu nghe vậy thì ngẩn người, trừng mắt, sau đó hít sâu một hơi.
“Ta hiểu sự lựa chọn của nàng, thực sự.”
“Ta là nữ nhi của Đông Chấn Thiên, là công chúa, đại tiểu thư của Vạn Bảo Cương Vực, cho nên ta không cần buồn rầu vì người nhà, không cần lo nghĩ cho chủng tộc.”
“Ta có thể vui chơi không kiêng nể gì, có thể lãng phí tuổi trẻ, ta có thể tự quyết định mọi thứ.”
“Nhưng nàng lại gánh lấy trách nhiệm, ngươi còn có ta ở bên cạnh, ta sẽ không rời khỏi ngươi, tin tưởng ta!”
Đông Châu nâng chén, cười với Diệp Lăng, viền mắt nàng đỏ lên, không biết vì sao, nàng rơi lệ, giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
“Diệp Lăng, cụng ly!”
Đông Châu cay mũi, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Diệp Lăng cúi đầu không nói gì, vài phút sau, Diệp Lăng ngẩng đầu mỉm cười.
“Chúng ta nên chúc phúc nàng, đúng không?”
Dứt lời, hai người đều cười, uống rượu, trò chuyện, càng nói càng kích động.
Một tiếng đồng hồ sau, hai người đều uống say, Diệp Lăng bế Đông Châu lên, ném lên giường.
Đông Châu xoay người nửa quỳ dậy, cười quyến rũ, nàng đã uống say, sắc mặt đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng cởi y phục, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết.
Trên làn da trơn truột mịn màng hiện lên ánh sáng động làm người, ngọn lửa bùng cháy trong đầu Diệp Lăng!
Đông Châu cười mê hoặc, thân thể chậm rãi nằm xuống, tay kéo góc áo, chân nhỏ thon dài rất mê người, không có chút khiếm khuyết nào.
Đầu lưỡi màu đỏ tươi mê người thoáng ẩn hiện, tựa hồ đang khiêu khích Diệp Lăng, xúc động lý trí của hắn.
“Phu quân, hãy thương tiếc ta.”
Thân thể Đông Châu hơi cong lên, độ cong quyến rũ làm cho Diệp Lăng càng thêm không thể tự kềm chế!
Diệp Lăng gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp xông tới, ngay sau đó, củi khô lửa bốc, hai người quấn vào nhau.
Sau một tiếng than nhẹ thống khổ, chính là từng đợt xuân sắc vô biên, ửng đỏ tràn ngập.
Sau đó, hai người ôm nhau, tay Diệp Lăng lướt qua da thịt nàng, mỉm cười ôm chặt thân thể Đông Châu, không nói gì.
Giữa trưa ngày hôm sau, hai người mới ra khỏi lữ điếm, đi về phía Đông phủ.
Sau khi vào phòng, Đông Chấn Thiên đen mặt nhìn Diệp Lăng và Đông Châu, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn kiếp này, thủ đoạn hay lắm, còn dám ăn cơm trước kẻng!”
Nghe Đông Chấn Thiên nói vậy, Diệp Lăng xấu hổ cười, Đông Châu giậm chân trừng Đông Chấn Thiên.
Diệp Lăng hít sâu một hơi: “Nhạc phụ đại nhân, xin hãy nhận một lạy của tiểu tế.”
Dứt lời, Đông Chấn Thiên lập tức cười ha ha: “Ha ha! Hay lắm, đường đường là Cửu Kiếp Đế Quân, bây giờ lại thành con rể ta!”
“Hả hê thật! Rất có mặt mũi!”
Nghe Đông Chấn Thiên nói như vậy, Diệp Lăng lại gật đầu, sau đó nhìn Đông Châu đang sững sờ: “Châu nhi, ngươi có biết hay không, nhạc phụ của ta ngóng trông ngày này đã lâu.”
“Lão ta từng nói muốn nghe Diệp Lăng ta gọi một tiếng nhạc phụ đấy, những chuyện khác thì không quan trọng.”
Nghe Diệp Lăng nói vậy, Đông Chấn Thiên lập tức cảm thấy không ổn, y quay sang nhìn Đông Châu đang cười lạnh: “Ha hả, cha thân ái, Diệp Lăng nói thật sao?”
“Không không! Nha đầu, làm sao ngươi lại không tin người nhà vậy, mới vừa thành nữ nhân của người ta mà đã trọng sắc khinh cha.”
Trong không khí không hòa thuận, ba người ăn một bữa cơm không mùi vị, ăn xong, Đông Chấn Thiên gọi Diệp Lăng vào phòng.
“Diệp Lăng, ta vừa nhận được tin tức, Nhị Lang chân quân và Huyền Đàn Bồ Tát phương Tây đánh nhau!”
“Hiện nay, tất cả thế lực đều đang quan vọng, ta cảm thấy đây là dấu hiệu đại loạn sắp tới.”
Đông Chấn Thiên nghiêm túc nói, Diệp Lăng cả kinh, Nhị Lang chân quân và Huyền Đàn Bồ Tát?
Nhị Lang chân quân là Chiến Thần nằm trong hai mươi vị trí đầu Thiên Bảng, mà Huyền Đàn Bồ Tát cũng không phải đèn cạn dầu.
Trong các Bồ Tát phương Tây, y là một kẻ có thực lực cường hãn, cũng ở trong ba mươi vị trí đầu trên Thiên Bảng.
“Hai đại thế lực tranh đấu là bởi vì hậu bối của Hao Thiên Khuyển bị đệ tử của Huyền Đàn Bồ Tát đánh chết, kết quả gây ra đại họa.”
“Nhị Lang chân quân bao che khuyết điểm, nói chuyện với nhau không được, hai cường giả liền trực tiếp động thủ!”
Đông Chấn Thiên giải thích tiền căn hậu quả, Diệp Lăng gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Ta cảm thấy không đúng lắm.”
“Nhưng cũng không sao, tối thiểu trong thời gian ngắn sẽ không liên luỵ đến chúng ta.”
“Ta sẽ bảo Tây Vương Mẫu hoàn toàn liên minh cùng Vạn Bảo cương vực các ngươi, có chuyện gì thì đều sẽ toàn lực ứng phó!”
Đông Chấn Thiên nghe vậy thì gật đầu, rồi bĩu môi: “Dù sao Vạn Bảo cương vực của ta sớm muộn gì cũng thành của ngươi, đều là người một nhà cả.”
“Nhưng thực lực hiện nay của ngươi còn quá yếu, hơn nữa Tiên Giới sắp đại loạn, thực lực của ngươi nhất định là không đủ.”
“Ta cảm thấy, ngươi phải tăng cường thực lực của mình lên đi!”
Đông Chấn Thiên nói rất nghiêm túc, Diệp Lăng cũng gật đầu, thực lực nửa bước Tiên Tôn quả thực không đủ.