Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1026 - Chương 1027: Phong Công Tử Sụp Đổ

Chương 1027: Phong công tử sụp đổ

Hiện nay Phong công tử gần như sắp hỏng mất, y nói mà như gào khóc, tên kia thật lợi hại.

Ngươi nghĩ đi, đang bay như một con quỷ, đột nhiên, một thanh trường kiếm đặt lên cổ, có khi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi.

Tốc độ bay quá nhanh đến không thể nhìn rõ, Phong công tử rất muốn hỏi Diệp Lăng là tại sao ngươi nhìn thấy được.

“Có phải hơi bình thường quá rồi không?”

Phong công tử hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười thật ấm áp, mẹ nó chứ, đã thấy ai khi dễ người ta như vậy chưa?

Diệp Lăng nhún vai: “Có vẻ vậy, mà ta muốn vậy, nói xem, ngươi thua hay chưa?”

Phong công tử không cam lòng, y thua rất khó hiểu, sao mà phục được, sao lại chịu thua, y không thể nhẫn nhịn nữa!

“Ngươi cho ta một cơ hội nữa, nếu ta thua, ta cam tâm tình nguyện!”

Phong công tử to gan nói, kỳ thực y biết Diệp Lăng sẽ không đồng ý, nếu là y là y cũng sẽ không...

“Được, ngươi cứ tự nhiên.”

Viu, kiếm bay về, Diệp Lăng rất tùy ý, Phong công tử nghe vậy thì ngây người, trợn to mắt, hắn đang nói đùa sao?

Mặc kệ, đùa hay không thì tiểu gia ta cũng phải chiến, nếu không 50 điểm cống hiến sẽ không còn.

“Ngươi đã tha ta một mạng, vậy ta đây sẽ cho ngươi xem ta không phải chỉ có hư danh.”

Hai cánh tay Phong công tử chấn động, chiết phiến vung lên, từng đạo khí tức tựa cơn gió bao quanh thân thể y.

Đúng lúc này, đột nhiên, một tia sáng lóe lên trước mắt Phong công tử, y còn không biết chuyện gì xảy ra, cổ đã kề một thanh trường kiếm.

Trong lòng y như sắp sụp đổ.

Tốc độ mà y am hiểu nhất lại thua kém tên kia, hơn nữa còn là bị đánh bại hai lần liên tiếp.

“Như vậy hình như không tốt đâu?”

“Không bằng thế này đi, ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa, ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ quý trọng, nếu ta thua, ta tuyệt đối sẽ không nói gì!”

Phong công tử cười, kỳ thực trong lòng đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, sao có thể xảy ra chuyện tốt như vậy.

Nhưng ngay sau đó y chấn kinh, kiếm của Diệp Lăng lại trở về, hắn gật đầu, nhún vai ý bảo y tiếp tục.

Hôm nay Phong công tử cảm thấy như ông trời đã mở hết cửa sổ cho y, quá hạnh phúc, có cần dứt khoát như vậy không.

Phong công tử lập tức lùi lại, lui đến vị trí mà y cho là an toàn mới dừng lại.

Dưới lôi đài, cả đám người không biết hai kẻ kia đang chơi trò gì, các ngươi đang diễn kịch à, đang trêu đùa chúng ta ư?

Các ngươi hơi quá đáng rồi đấy, hết lần này đến lần khác, người bên dưới cũng không nhịn được, Phong công tử ngươi không biết xấu hổ ư?

Phong công tử lại không quan tâm nhiều, y chỉ biết hiện nay y vẫn giữ được 50 điểm cống hiến, nếu y thua, vậy coi như xong.

“Ta không biết ngươi là ai, ta cũng không muốn nói nhiều, ra tay đi!”

Phong công tử rốt cục trở nên đứng đắn, chiết phiến vung lên, một đạo phiến quang rực rỡ điên cuồng lướt về phía Diệp Lăng.

Phiến quang như cuồng lôi, nhanh đến mức khó lòng phòng bị.

“Rốt cuộc cũng đánh nghiêm túc rồi!”

Người dưới đài đều khẩn trương, hai người này sắp đánh một trận đại chiến, để mọi người xem một lần là đủ.

Nhưng Diệp Lăng đột nhiên biến mất, ngay sau đó Phong công tử ngửa đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt.

“Đại ca! Ta sai rồi, ta không cần cơ hội nào nữa, ta thua rồi, ngươi tha cho ta đi, ngươi đả kích người ta quá đáng!”

Phong công tử gào khóc, đã là lần thứ ba rồi mà sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, mỗi lần ta đều mới ra tay mà kiếm của ngươi đã kề cổ ta.

Ta có tốc độ nhanh chứ không phải ngươi, ta còn mang danh Tam Miểu Chân Nam Nhân, vậy mà ngươi còn nhanh hơn ta?!

Dưới đài, các cường giả đều ngơ ngác, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hình như cảnh tượng này có chút khôi hài?

Ba lần liên tục mà không có cả cơ hội xuất thủ, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

“Được rồi, nếu ngươi không cần cơ hội chứng minh chính mình nữa, chắc ta cũng không cần nói nhiều.”

Diệp Lăng mỉm cười, xoay cổ tay một cái, thân Diệt Tiên Kiếm đánh lên người Phong công tử, bộp một tiếng, lực lượng chấn động khiến Phong công tử ngã xuống lôi đài.

Đông, trong Tứ Thánh lệnh của Diệp Lăng có thêm điểm cống hiến, ngay sau đó, 50 điểm cống hiến của Phong công tử cũng đưa đến trong tay Diệp Lăng.

Lòng tự ái bị tổn thương, Phong công tử không muốn nói thêm gì nữa!

“Còn có vị bằng hữu nào muốn lên không?”

Diệp Lăng mỉm cười, cổ tay xoay một cái, mũi kiếm lóe ra một đạo kiếm quang ban bác, chúng cường giả dưới đài liên tiếp lui về phía sau.

“Ta lên!”

Một kẻ lưng hùng vai gấu lên lôi đài, gã nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ hồng, bàn tay hiện lên quang mang tử kim, trong cơ thể từng cỗ lực lượng đang dũng động.

“Vạn Tượng lực, Thần Tượng hiện, giết!”

Cường giả kia gầm lên giận dữ, hai cánh tay chấn động, sau lưng gã, một Cầu Long dữ tợn và một Thần Tượng chợt hiện lên, chúng rống lên tấn công Diệp Lăng.

Long Tượng vô cùng mạnh mẽ, Diệp Lăng đã từng gặp Thần Tượng trấn áp địa ngục, trọng tố luân hồi, như vậy có thể tưởng tượng nó mạnh mẽ thế nào.

Long Tượng gào thét, Diệp Lăng bình tĩnh, hai tay hắn cầm kiếm, lực lượng bồi hồi trong bàn tay hắn.

“Cuồng Lôi kiếm pháp, diệt Long Tượng!”

Bá, hàn quang vạn trượng, kiếm quang chiếu rọi toàn bộ Long Hổ cung, trong phút chốc, kiếm quang đã đánh nát Long Tượng đáng sợ kia.

Cường giả đối diện không thể chống đỡ, gã trực tiếp bay xuống đài, nện mạnh lên nền đất.

Cường giả kia hộc máu, sắc mặt trắng bệch, nắm tay hung hăng đập lên mặt đất, gã không cam lòng.

“Còn ai nữa!”

Diệp Lăng lại hô, hắn muốn leo lên đứng số một Long Hổ cung, cướp đi tư cách tháp chủ tầng thứ 4, sau đó leo lên tầng thứ 5!

Một thân ảnh trực tiếp xông lên, kẻ có thể vào trong Tứ Thánh tháp đều là người tâm cao khí ngạo, sẽ không mặc kệ đứng nhìn Diệp Lăng kiêu ngạo như vậy.

Kết quả, lần lượt từng bóng người ngã xuống, Diệp Lăng tiếp tục thắng lợi.

Đồng thời điểm cống hiến của hắn cũng gia tăng!

Mãi đến trận thứ 28, một nữ tử mặc hồng y đi lên lôi đài, nàng cười mị hoặc như tranh vẽ, diễm lệ câu hồn.

Bình Luận (0)
Comment