Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1035 - Chương 1036: Liều Mạng!

Chương 1036: Liều mạng!

Trên trăm lôi đài trong Long Hổ cung, người đông nghìn nghịt, chỗ nào cũng nhốn nháo bóng người. Nhưng không có lôi đài nào chiến đấu, chỉ có một nam tử khí tức lạnh như băng đứng trên lôi đài trung ương.

Nam tử này mặc võ phục hắc sắc, mặt mũi lãnh khốc, tóc dài thả sau lưng, rất có khí thế.

Y ôm một thanh đơn đao phong cách cổ xưa, trên đó có vết rỉ sét nhưng không che được sát cơ kinh người tản ra trên thân đao.

Hoàng Phủ Triều Ca, vương giả tầng thứ tư của Tứ Thánh tháp, từ khi tiến vào tầng bốn, y chưa bao giờ bại trận.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên, ba ngày trước độc bá lôi đài, đánh cho không một cường giả nào dám lên nghênh chiến, chiến tích vẻ vang.

Hai đại cường giả ước định khiến không biết bao nhiêu người kích động, hôm nay bọn họ bỏ qua tất cả tu luyện và lịch lãm, đều chạy về đây.

Thậm chí còn có người mở bàn cược, nhưng rất ít kẻ cược Diệp Lăng, dù sao Diệp Lăng mới chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, mà Hoàng Phủ Triều Ca đã là Tiên Tôn hậu kỳ, chỉ riêng tu vi cũng áp chế Diệp Lăng hai đại cảnh giới!

“Chết tiệt, tại sao còn chưa tới? Có phải sợ nên chạy rồi hay không?”

“Có lẽ vậy, dù sao Hoàng Phủ Triều Ca uy danh vang xa, tầng 4 có không biết bao nhiêu người muốn khiêu chiến, kết quả đều thua trên tay y.”

“Ah, một kẻ không biết trời cao đất rộng, chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ mà muốn đoạt đi vị trí tháp chủ tầng 4, hắn nghĩ quá đơn giản.”

Dưới lôi đài, một đám người la hét, Diệp Lăng còn chưa xuất hiện, trên lôi đài, Hoàng Phủ Triều Ca bình tĩnh nhắm mắt, khí tức cường đại.

“Ta cảm thấy hắn sẽ không tới đâu, ngươi có tin hay không, nếu là ta thì đã chạy từ lâu rồi.”

“Thôi đi, huynh đệ, nếu là ngươi, ta cam đoan ngươi còn không có dũng khí ước chiến Hoàng Phủ Triều Ca, ngươi tin không?”

Khi mọi người đang dồn dập nghị luận, đột nhiên, đơn đao trong ngực Hoàng Phủ Triều Ca ra khỏi vỏ, boong một tiếng, đao âm khẽ vang.

Hoàng Phủ Triều Ca mở mắt, một tia sáng chói lóe ra, khí tức đáng sợ ầm ầm bạo phát như cuồng vũ.

Mọi người giật mình, cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng đang tiến về hướng bọn họ, bọn họ quay đầu, thấy một người một kiếm đi tới.

Diệp Lăng toàn thân rách mướp, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn cầm Diệt Tiên Kiếm, khẽ cười, con ngươi lấp lánh, khí tức ngưng tụ tới cực điểm.

Hắn đã ra khỏi Hỏa Vân Lộ, khi chiến đến người thủ quan thứ 86, đó đã là kẻ mạnh trong Tiên Tôn đỉnh phong, Diệp Lăng đánh toàn lực, cuối cùng lưỡng bại câu thương!

Dùng tu vi Tiên Tôn sơ kỳ xông đến ải thứ 86 chỉ sợ chỉ có mình Diệp Lăng, với người khác, có thể xông qua ải thứ 70 cũng là một nan đề.

“Đến rồi! Kịch hay sắp bắt đầu!”

“Sao người này lại khủng bố như vậy, một người một kiếm mà sao ta cảm giác toàn bộ chúng ta xông lên cũng sẽ không thắng!”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế, hình như lòng tự tin của hắn đã ngưng tụ thành một loại khí thế, như một vương giả vậy!”

Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm sải bước, thân ảnh lướt lên đến lôi đài, đối diện với Hoàng Phủ Triều Ca cầm đơn đao, trong con ngươi hiện vẻ ngưng trọng.

“Ngươi rất mạnh, làm ta có cảm giác mình không thể thắng, thế nhưng ta muốn chứng minh loại cảm giác này là sai lầm.”

Hoàng Phủ Triều Ca hít sâu một hơi, chiến ý cuồng nhiệt tràn ngập đôi mắt, tu vi của y cũng không yếu, sức chiến đấu cường đại, dù là cường giả cùng cảnh giới thì y cũng không uý kị chút nào.

Nhưng bây giờ y lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm từ Diệp Lăng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Diệp Lăng mỉm cười: “Kết cục sau cùng mới là minh chứng tốt nhất.”

“Ta chưa từng nghĩ tới 3 ngày trước ngươi lại ước chiến với ta, đối với ta mà nói, đây là một vinh quang lớn lao.”

Diệp Lăng tự giễu cười nói, Hoàng Phủ Triều Ca cúi đầu lau thân đao, rồi y ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Lăng.

“Ngươi ở trên lôi đài không xuống, vậy chẳng khác gì khiêu khích ta, cho nên ta ứng chiến.”

Hoàng Phủ Triều Ca xoay cổ tay một cái, ánh đao lóe lên.

“Trận chiến này, ta sẽ không lưu thủ!”

Dứt lời, từng luồng khí thể kim sắc tràn ra từ cơ thể Hoàng Phủ Triều Ca, mang theo một tia thần uy tựa Đế Vương.

“Bách Quỷ Đao Pháp, chém!”

Hoàng Phủ Triều Ca xuất thủ trước, rất nhiều người bất ngờ.

Phải biết rằng, kẻ xuất thủ trước nghĩa là sức mạnh không đủ, muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng Hoàng Phủ Triều Ca cần làm vậy sao?

Hoàng Phủ Triều Ca bổ một đao, thần sắc Diệp Lăng đạm nhiên, hắn bước sang một bên tránh thoát.

Thanh kiếm ngân vang, Diệt Tiên Kiếm trong tay Diệp Lăng điên cuồng vung lên.

Bạch!

Kiếm quang tán loạn diệu động như cực quang, làm chói đôi mắt của vô số người.

Hoàng Phủ Triều Ca kinh ngạc, khó tin nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, y lùi lại, đơn đao hung hăng bổ xuống.

Ầm một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, hai người đều lùi lại, nhưng Diệp Lăng lui ba bước liền dừng, mà Hoàng Phủ Triều Ca thì lùi ước chừng bảy bước!

Mọi người đều dưới lôi đài khiếp sợ, cảm thấy chấn động, mới so đấu chiêu thứ nhất mà Hoàng Phủ Triều Ca đã rơi vào hạ phong ư?

Thật hoang đường, làm sao có thể, một Tiên Tôn sơ kỳ mà địch nổi Hoàng Phủ Triều Ca ư?

Hoàng Phủ Triều Ca hít sâu một hơi, nhìn Diệp Lăng không ngừng tràn ra khí tức đáng sợ, y cắn răng rống giận.

“Đao Hoàng lĩnh vực, hàng lâm!”

Trong nháy mắt, khí tức kinh khủng phủ xuống như một chiếc lưới lớn, bao vây tất cả mọi người.

Khí tức kinh khủng làm cho tất cả cường giả đều biến sắc, đặc biệt là những cường giả dùng đao, bọn họ vô cùng hoảng sợ, cảm thấy đao trong tay mình đang run rẩy.

Diệp Lăng một người một kiếm đứng sừng sững dưới lĩnh vực này, khuôn mặt không đổi sắc, vẫn như một tôn Chiến Thần.

“So lĩnh vực, vậy thì tới đi.”

Diệp Lăng mỉm cười, thân thể chấn động, ngay sau đó, một khí thế mãnh liệt ầm ầm hàng lâm, đó là thế thuộc về hắn!

Thế này tên là vô địch!

Vô địch thế hàng lâm, Đao Hoàng lĩnh vực xung quanh thân thể Diệp Lăng ầm ầm vỡ nát!

Ngay sau đó, trong ánh mắt Diệp Lăng ánh lên lôi quang, hai tròng mắt huyễn hóa, ngay cả đồng tử cũng như một vòng xoáy lôi đình vô biên.

“Lôi Vực, hàng lâm!”

Lôi Vực điên cuồng càn quét thiên địa, từng đạo lôi đình lóe lên, cường thế hàng lâm!

Bình Luận (0)
Comment