Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1049 - Chương 1050: Đường Hành Hương

Chương 1050: Đường hành hương

Đám Yêu Tộc đều thành tín quỳ xuống, lễ bái thánh địa vô thượng trong lòng bọn chúng, Viên Hầu có danh xưng Viên Tổ cũng cung kính quỳ lạy.

Phương xa, núi non liên miên, thành trì ẩn hiện, mênh mông vô biên, là minh chứng cho sự huy hoàng vô số năm trước.

Khi Yêu Tộc đang quỳ lạy, Nhân tộc đang ngẩn người, đột nhiên, thiên địa vốn tĩnh mịch chậm rãi tràn ra sinh cơ vô cùng nồng nặc!

Thế giới này vốn là tử địa không có sinh cơ, nhưng sau khi mọi người đến, vậy mà xuất hiện sinh cơ một cách quỷ dị, làm cho Diệp Lăng cũng phải nghi hoặc.

Đùng!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn vang vọng trong trời đất, một đám Yêu Tộc đứng dậy, xoay người nhìn có chút hả hê nhìn Nhân tộc phía sau.

Đùng!

Lại thêm một tiếng, Diệp Lăng cảm thấy rất giống như có người đang bước đi, ngay sau đó, hắn bỗng nhiên run lên, mẹ nó, thật sự có người đến kìa!

Phương xa, một cự nhân cao tới trăm trượng chậm rãi đi đến đây, thân thể như được tạo nên bằng các khối đá to lớn hợp lại, khí tức đáng sợ, thân thể to lớn che khuất bầu trời!

“Ah, Nhân tộc đáng thương, các ngươi hãy nếm thử tư vị tử vong ở đây đi, các con, đi vào, tìm kiếm Thánh Vật!”

Viên Tổ cười to, tay cầm thiết bổng, gã lập tức điểm mũi chân một cái, điên cuồng vọt tới phía trước, đám cường giả Yêu Tộc cũng kêu loạn vọt theo.

Khi Yêu Tộc đi qua bên người Thạch Nhân, Thạch Nhân không phản ứng chút nào.

Trong mắt nó lóe lên sát cơ lạnh lẽo.

“Đường hành hương, cửu tử nhất sinh!”

Thạch Nhân bỗng nhiên giậm chân, một sóng lực lượng lan tràn tấn công về phía Nhân tộc.

Luận thực lực, Thạch Nhân kia tối thiểu cũng là Lục Kiếp Tiên Đế, lực lượng một cước này đánh ngã không biết bao nhiêu cường giả.

Đám cường giả Tiên Tôn đều hộc máu, Diệp Lăng cũng không hơn gì, Thạch Nhân kia quá mạnh mẽ, đến mức bọn họ không có dũng khí cử động.

“Đường hành hương?”

Tinh Không Tiên Đế cười nhạt, tay cầm trường thương, thân ảnh hóa thành một ngọn lửa nóng rực hung ác vọt về phía Thạch Nhân.

Viu!

Trường thương mãnh liệt đâm ra, thương quang ngưng tụ giữa khoảng không, rồi điên cuồng khuếch tán như gợn nước rung động, mang theo khí tức làm người ta sợ hãi.

Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ đánh lên thân Thạch Nhân, nhưng một thương này của Tinh Không Tiên Đế lại không đánh ngã được Thạch Nhân, thậm chí còn không thể đánh lùi nó dù chỉ một bước.

Ahhh, một đám cường giả khiếp sợ, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi, đều không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đáng chết, vì sao Thạch Nhân không giết cường giả Yêu Tộc, lại nhằm vào bọn họ!

Đúng lúc này, trong thành trì phía xa mơ hồ lóe ra nhiều luồng thần quang rực rỡ, đó là khí tức bảo vật, mọi người đều nhìn chằm chằm.

Nếu tiếp tục chờ đợi có lẽ sẽ chẳng được gì, bảo bối bị lấy hết, kết cục của bọn họ chỉ có tử vong thôi ư?

“Các huynh đệ! Cùng nhau xông lên, chúng ta có nhiều người như vậy, một mình nó thì có thể ngăn cản bao nhiêu!”

Một gã cường giả Tiên Tôn hậu kỳ rống to, tiên phong xông lên, lập tức vô số cường giả Nhân tộc cũng cùng lao theo.

Rầm rầm, thân ảnh như thoi đưa, nhưng khi bọn họ vọt tới bên người Thạch Nhân, hai cánh tay Thạch Nhân bỗng nhiên nhấn một cái, mặt đất vốn bình tĩnh đột nhiên xuất hiện vô số cột đá mang theo khí tức bén nhọn quỷ dị!

Phốc phốc!

Mười mấy cường giả bị cột đá xuyên thấu thân thể, máu tươi chảy xuống mặt đất.

Nhưng cái giá này cũng đổi lấy vài cường giả chạy trốn thành công, bọn họ thấy mình đã thoát khỏi phạm vi công kích của Thạch Nhân thì kích động không gì sánh được, đều điên cuồng vọt lên.

Những người đầu tiên liều mạng thành công, đám cường giả bị cột đá trấn áp lui lại đều cắn chặt hàm răng.

“Xông lên!”

Mọi người lại mạnh mẽ vọt tới, trong này chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Tinh Không Tiên Đế, y điểm mũi chân một cái, trực tiếp lao về phía Thạch Nhân lướt qua, hơn nữa Thạch Nhân còn không hề ngăn cản.

Ngăn cái gì, không cản được, còn không bằng giết thêm mấy tên phía sau thì thích hợp hơn.

Đám cường giả bị người khổng lồ nhằm vào cảm thấy sợ hãi.

Nhưng vô số cường giả Nhân tộc điên cuồng chạy thục mạng cũng tạo thành áp lực nhất định cho Thạch Nhân.

Dù nó cường thịnh thì vẫn không thể giết tất cả mọi người, luôn luôn có cá lọt lưới.

Thạch Nhân lại xuất thủ, trong không trung, một cục đá lớn rơi xuống.

Một vài cường giả không tránh kịp, bị đập trúng, lực lượng mạnh mẽ khiến những người này lún xuống đất, kẹt trong đó.

Rầm rầm, lại thêm một đám cường giả vọt tới, nhưng lúc này lại có một người lao về phía Thạch Nhân.

“Hắn muốn chết sao? Là Tiên Tôn trung kỳ mà dám đối mặt trực diện với Thạch Nhân kia, thật là không biết sống chết!”

“Mặc kệ nó, người ta muốn chết thì liên quan gì đến chúng ta, mau xông lên!”

Mọi người đều không có bất kỳ hy vọng gì với tên điên cuồng kia, nhưng bọn họ không biết, kẻ điên kia tên là Diệp Lăng!

Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch, đôi mắt híp lại, một luồng lực lượng kinh thiên ẩn chứa trong cánh tay.

Thạch Nhân kia chỉ khỏe mà thôi, không khác Tiểu Hắc cho lắm, hầu như có thể miễn dịch thần thông.

Nhưng gặp phải hắn thì lại không có chút sức uy hiếp nào, luận lực lượng, dù là Tiên Đế thì Diệp Lăng cũng chưa từng sợ.

“Cút ngay cho ta!”

Diệp Lăng vọt tới sát Thạch Nhân đột nhiên rống to, nâng cánh tay đập mạnh về phía bàn tay đang lao về phía hắn.

Cạch!

Tất cả cường giả đều cảm giác màng tai như sắp rách, thanh âm chấn động làm cho cơ quan trong cơ thể bọn họ phiên giang đảo hải.

Rồi một cảnh tượng làm người ta sợ hãi xuất hiện, chỉ thấy Diệp Lăng đập trúng cánh tay Thạch Nhân, trên khuôn mặt Thạch Nhân lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi nhân tính hóa.

Đông đông đông!

Thậm chí Thạch Nhân kia còn lui lại ba bước, thân thể run rẩy, cánh tay cũng run run không tự chủ.

Còn Diệp Lăng thì bay như diều đứt dây, xẹt một đường vòng cung trong không trung, ngã xuống phía sau Thạch Nhân.

Phốc!

Diệp Lăng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn lập tức đứng lên, cười lạnh một tiếng, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt biến mất.

Chút tổn thương này chẳng là gì đối với hắn, cảnh tượng đối chiến với Thạch Nhân vừa rồi làm cho các cường giả phía sau đều rợn tóc gáy.

Người này, là con người sao?

Không chỉ bọn họ, ngay cả Thạch Nhân có vẻ cũng thấy khó tin.

Viu!

Diệp Lăng đứng dậy, điên cuồng vọt về phương xa, để lại một đám cường giả hoảng sợ đối mặt với Thạch Nhân có vẻ đã phát điên.

Bình Luận (0)
Comment