Sau khi ra tay, Diệp Lăng mang thương chạy thoát, để lại một đám cường giả hoàn toàn choáng váng phía sau.
Đối diện, Thạch Nhân cường hãn như đã biến thành một cái máy hơi nước.
Mẹ nó, không tin thì ngươi nhìn xem, đôi mắt đang bốc khói, thân thể đang run rẩy, miệng còn nghiến cót két, không cần nghĩ thì cũng biết là đang phẫn nộ.
Khí tức của nó càn quét lao ra, đám cường giả Nhân tộc hoàn toàn ngây ngẩn.
Có ý gì, tên khốn kia chơi gạch, mà chúng ta phải gánh hậu quả ư?
“Đường hành hương, Thập Tử Vô Sinh!”
Thạch Nhân điên cuồng rống giận, hai cánh tay chấn động, cả vùng ầm ầm rung chấn, từng luồng lực lượng đáng sợ lao ra như cuồng phong càn quét trong trời đất.
Ào ào, gió sắc như đao cắt lên thân thể đám người bi thảm đối diện, vậy mà còn cắt ra những vết thương rướm máu.
“Mẹ nó, khốn kiếp, chạy mau!”
“Đáng chết! Tại sao là chúng ta, cái tên cầm gạch ban nãy, mẹ cả nhà ngươi!”
Các cường giả hoàn toàn điên rồi, bọn họ chạy loạn như đám ruồi không đầu, mà Thạch Nhân bừng bừng sát khí lại trực tiếp vọt vào trong đoàn người.
Cừu đấu với hung lang, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Diệp Lăng không để ý phía sau xảy ra chuyện gì, hắn xông về phía trước, vọt tới một thành trì.
Từng thành trì cao ngất đứng sừng sững, thỉnh thoảng lại có thần quang phóng lên cao, đó chính là các bảo bối bị phát hiện, chỉ cảm ứng khí tức thôi cũng thấy đó không phải vật phàm.
Diệp Lăng vọt vào trong thành, thành trì này không khác gì thành trì bình thường, nhưng bụi bặm đã vùi lấp tất cả.
Dấu vết tháng năm tràn ngập toàn bộ thành trì, không có sinh cơ, chỉ có tử khí, tĩnh mịch bao trùm.
Diệp Lăng lao nhanh đi khắp ngõ ngách trong thành, thỉnh thoảng rẽ vào một tòa nhà nào đó, nhưng không hề phát hiện ra bảo bối hay cái gì khác.
Sau khi đi khắp thành trì, Diệp Lăng không nghỉ ngơi chút nào, tiếp tục đi đến nơi khác.
Thời gian không đợi ai, nếu đợi đám người phía sau xông đến, vậy hắn sẽ có thêm vài đối thủ cường ngạnh.
Rầm rầm, Diệp Lăng lao nhanh... trong thành trì, từng bóng người hoặc là Nhân tộc, hoặc là Yêu Tộc cũng đều đang không ngừng tìm kiếm.
Nhưng dần dần, quang mang rực rỡ biến mất, không còn bảo bối nào được phát hiện nữa, chứng minh nơi đây không còn chí bảo nào.
Diệp Lăng đứng ngẩn người trong không trung, mẹ nó, lão tử không cam lòng, liều mạng vọt tới, kết quả hai bàn tay trắng, ngay cả một lông cũng không tìm được ư?
Đùa gì thế, làm sao có thể không có gì cả!
Lúc này, từ nơi gọi là đường hành hương, lần lượt từng bóng người lao đến, nhưng bọn họ đều bị thương.
Thậm chí có kẻ còn gần như tàn phế, cực kì thê thảm, Thạch Nhân đáng sợ nổi điên đấu đá lung tung, căn bản không quan tâm sự công kích của tất cả bọn họ.
Hơn 2000 cường giả, mà hơn 500 người đã chết thảm trong tay Thạch Nhân, con số này quả là khốc liệt.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng, tròng mắt đều đỏ lên, hàn quang lóe lên, tức giận ngập trời.
Đều tại tên đáng chết khốn kiếp nhà ngươi, nếu không phải tại ngươi, thì sao chúng ta lại thảm như vậy?
Khí tức âm sâm không ngừng lượn lờ xung quanh Diệp Lăng, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy chắc Diệp Lăng đã bị chém thành thịt nát.
“Mẹ kiếp, liên quan gì đến ta?”
Diệp Lăng thực sự rất muốn nhún vai nói vậy, nhưng nhìn hơn 1000 cường giả nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác, hắn nhịn lại.
Ân, không thể xung động, nếu không, nhiều người như vậy, hắn không chống lại nổi.
Những người này tới muộn, nhìn vô số thân ảnh mạnh mẽ đứng giữa không trung, bọn họ đều ngẩn người.
Không còn gì cả sao?
“Các hài nhi của ta, đi thôi, đến Thánh Sơn triều bái Thánh Tổ!”
Viên Tổ gào to, cường giả Yêu Tộc điên cuồng gào thét.
Đàn Yêu Tộc lao về phía một ngọn núi nguy nga phía xa, một vài cường giả Nhân tộc thấy vậy cũng xông qua.
Thánh Sơn, nếu là Thánh Sơn, vậy nhất định sẽ có thứ tốt, nếu không thì phải xin lỗi danh tiếng của nó.
Vì vậy ngay sau đó bộ cường giả đều phóng đi, bao gồm cả Diệp Lăng.
Dãy núi liên miên cách đó không xa, Diệp Lăng tinh mắt nhìn ra những ngọn núi này rất khác biệt.
Đây tuyệt đối là một thiên sơn ngoại địa, dãy núi ôm khép, ở giữa là sông, tựa vẽ rồng điểm mắt, hội tụ Tiên Khí thiên địa.
Trong quần sơn, phía sau sông hồ, một ngọn núi nguy nga xông thẳng lên trời, tuy không còn sinh cơ bừng bừng, nhưng khí tức tản mát ra lại làm cho người ta kính nể.
Ngọn núi này tràn đầy dấu vết tháng năm, tràn ngập sự tang thương, hơn nữa trong núi vẫn mơ hồ truyền đến từng cỗ sóng sức mạnh làm cho người ta kinh hãi.
“Thánh Tổ! Con cháu ngài tới triều bái Thánh Tổ vĩ đại, nguyện Thánh Tổ vinh quang, vĩnh cửu phù hộ con cháu!”
Viên Tổ vọt vào trong quần sơn, phi thẳng đến quỳ xuống trước ngọn núi cao vút kia, phía sau, một đám Yêu Tộc cũng quỳ xuống.
Sau đó, không biết đám Yêu Tộc kia lẩm bẩm cái gì, chắc là đang bái lạy.
Không có cường giả Nhân tộc nào dám tiến lại gần, dù là Tinh Không Tiên Đế thì cũng chờ phía sau đàn Yêu Tộc.
Dù Diệp Lăng là một kẻ không sợ trời không sợ đất, hiện tại cũng ngoan ngoãn đứng chờ, hắn không muốn mình trở thành kẻ bị cả Yêu Tộc truy sát đòi giết.
Đám Yêu Tộc triều bái rất thành tín, nếu có người dám xông lên, sợ rằng những Yêu Tộc này sẽ liều mạng lột sống kẻ đó.
Mấy phút sau, cường giả Yêu Tộc đứng dậy, Viên Tổ ngưng trọng nhìn Thánh Sơn cao ngất.
“Thánh Tổ, xin hãy ban Thánh Vật!”
Viên Tổ thì thào, rồi gã lao lên Thánh Sơn.
Rầm rầm!
Ngay sau đó, tất cả Nhân tộc và Yêu Tộc đều nhanh chóng vọt lên Thánh Sơn.
Hàng ngàn hàng vạn thân ảnh trông rất nhỏ bé trên ngọn núi nguy nga, cực kỳ giống một đám châu chấu bay thành đàn, đó còn là nhờ bọn họ chạy theo đoàn, không thì nhìn căng mắt cũng chẳng thấy bóng dáng.
Sau khi những người này vọt lên núi thì toàn bộ đều dừng bước.
Bởi vì trên núi chỉ có một con đường, mà ngay phía trước con đường này là một cái biển lớn lơ lửng trên không.
Nhìn qua cũng biết cái biển này không phải vật phàm, tản ra khí tức của Thiên Đạo, khiến kẻ nhìn lướt qua cũng thấy tâm thần nhộn nhạo.
Trên biển khắc ba chữ to: Yêu Thánh cung!