Trước Yêu Thánh Cung là một con đường gạch xanh rộng rãi, phía trên có vết chân loáng thoáng, bị năm tháng mài mòn.
Diệp Lăng khiếp sợ nhìn biển, trái tim đập mạnh.
Cái biển này không phải là vật phàm, nó là Thiên Đạo mộc, một khối Thiên Đạo mộc to như vậy, dù mang Thần khí ra đổi thì cũng không đổi được.
Thiên Đạo mộc ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo và khí tức Thiên Đạo, đối với Tiên Đế mà nói, nó tuyệt đối là chí bảo không thể cự tuyệt.
Đến cảnh giới Tiên Đế, tu luyện chính là tìm hiểu Thiên Đạo, thay đổi chính mình, hướng tới con đường thành Thánh.
Tu luyện bình thường hoàn toàn không đủ để khiến Tiên Đế thỏa mãn, cho nên tất cả Tiên Đế đều không cự tuyệt nổi sự dụ hoặc của một khối Thiên Đạo mộc.
Đừng nói Tiên Đế, dù là Tiên Tôn thấy tấm biển này thì cũng không thể cự tuyệt.
Viu!
Đột nhiên, một cường giả nửa bước Tiên Đế Nhân tộc vọt vào trong không trung, ánh mắt cuồng nhiệt, lao thẳng về phía Thiên Đạo mộc khắc tên Yêu Thánh cung kia.
“Muốn chết!”
Khi cường giả kia sắp chạm đến biển hiệu, đột nhiên Viên Tổ phẫn nộ vung tay lên, thiết côn đập mạnh.
Bốp!
Cường giả kia lập tức bị đánh ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hôi bại, không thể động đậy.
Rồi cơ thể tên to gan này vang ra vài tiếng răng rắc giòn vang, tròng mắt trừng to, bùm một cái nổ tung tóe, máu tươi văng ra từ viền mắt.
Quá độc ác, e rằng tất cả khí quan và Tiên Anh trong cơ thể người này đều đã bị Viên Tổ đánh nát, khí tức của hắn ta từ từ biến mất.
“Ai dám động đến biển thánh địa, giết không tha!”
Viên Tổ rống to, giẫm một cước, cả vùng đều chấn động, khí tức điên cuồng tràn ra từ cơ thể gã.
Rống!
Tất cả Yêu Tộc hoàn toàn nổi điên, cái biển này chính là trụ cột linh hồn trong lòng bọn chúng, vậy mà có người dám có ý đồ với nó!
Đáng chết, nếu ai dám động đến nó, vậy kết cục chắc chắn là không chết không ngừng!
Tinh Không Tiên Đế lắc đầu, không Nhân tộc nào thương cảm gia hỏa đã chết kia, hắn ta đáng chết!
Dám động đến bảng hiệu của tổ tông người ta, không phải muốn chết thì là cái gì!
“Thánh Cung Lộ, người hữu duyên có thể đến!”
Đột nhiên, một thanh âm tang thương vang vọng giữa thiên địa, mọi người đều cảm giác con đường trước mắt xảy ra biến hóa!
Hư không vặn vẹo, trước mắt bọn họ, con đường vốn rộng rãi lại biến thành không gian tràn đầy sương mù dày đặc nặng nề, dù Tiên Đế dùng ý thức và linh hồn lực cảm ứng thì cũng không thể nhìn xa quá mười thước.
“Nếu ta là các ngươi thì sẽ ngoan ngoãn lui về, nếu không, chờ đợi các ngươi chỉ có tử vong!”
“Yêu Thánh Cung là thánh địa của tộc ta, không phải nơi Nhân tộc các ngươi có thể bước vào.”
Viên Tổ dứt lời, gã trực tiếp bước vào sương mù, các cường giả Yêu Tộc theo sát.
Gã đã cảnh báo, nhưng không cường giả nào nghe theo.
Trước mắt chính là Thánh Cung Lộ, bây giờ ngươi lại nói là sẽ gặp nguy hiểm ư?
Dù ngươi nói phía trước có thanh đao đang chờ thì chúng ta cũng phải đi, nếu không thì xông đến nơi này để làm gì, nghe ngươi dọa vài câu mà chúng ta phải lui về chạy trốn ư?
Các cường giả Nhân tộc cười lạnh, trực tiếp đi lên Thánh Cung Lộ.
Lần lượt từng bóng người tiến vào, hoàn toàn biến mất, có vẻ như đã biến mất khỏi con đường này.
Diệp Lăng bước ra một bước, sau khi tiến vào không gian này, hắn cảm giác mình như bị chuyển dời đến một nơi khác, hắn có chút khiếp sợ.
Ông!
Không gian rung động, Diệp Lăng tỉnh táo lại, hắn đã ở trong một cung điện.
Cung điện này rất cao, khoảng chừng trăm trượng, nhưng lại không một bóng người, trong đại điện chỉ có bốn cột trụ, trên đó điêu khắc từng đạo Minh Văn huyền diệu tối tăm.
“Nơi đây là đâu? Tại sao ta đến được đây? Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm của Thánh Cung Lộ ư?”
Diệp Lăng nghi hoặc, nhưng khảo nghiệm cái gì, trong đại điện này không có cửa, ngoại trừ bốn cây cột ra thì ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Dù nghi hoặc, hắn vẫn đi tới trước bốn cột trụ, quan sát cẩn thận, hắn không biết những thứ nhìn như văn tự trên cột.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, đột nhiên thấy được yêu thú vẽ trên đó!
Trên mỗi cây cột có một bộ đồ án vẽ một yêu thú!
Sau khi Diệp Lăng nhìn xong bốn đồ án, nhận ra đó không phải là yêu thú bình thường, mà chính là bốn đại Thần Thú trong truyền thuyết!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Bốn đại Thần Thú rất nổi danh ở thế tục, trong Yêu Giới cũng có địa vị cực kỳ tôn quý.
Ngoại trừ Thánh Thú như Kim Mao Lang, Hỗn Độn Thánh Thú, không có Yêu Tộc nào có thể trấn áp chúng nó, chúng nó đại biểu cho tồn tại chí cao tại Yêu Giới!
Huyết mạch cao quý, chiến lực vô song, tám chữ đơn giản này đủ để khái quát địa vị của bốn đại thần thú.
Diệp Lăng không nhịn được, hắn sờ lên cây cột khắc Thanh Long, lạnh lẽo như băng, đột nhiên tay Diệp Lăng run lên, hắn vội vã rút tay về.
Hắn cúi đầu nhìn, rồi lập tức chấn kinh, tay không biết đã rách từ lúc nào, chảy đầy máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn vị trí trên cây cột hắn vừa vuốt, một giọt máu tươi của Diệp Lăng ngưng tụ không tan, lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Ngay sau đó, máu tươi từ cây cột chạy thẳng lên tới đồ án Thanh Long, tạo thành một đường máu quỷ dị!
Máu dần tản ra, bắt đầu chạy theo từng đường nét đồ án Thanh Long, những nơi máu đi qua, thân thể Thanh Long lại lộ ra một loại trạng thái khiến Diệp Lăng khiếp sợ.
Đùng, đùng!
Đột nhiên, Diệp Lăng trừng lớn mắt, hắn thấy Thanh Long trên cây cột chậm rãi chuyển động!
Đúng, đồ án chuyển động, thân thể khẽ nhúc nhích, rồi từng luồng khí tức đáng sợ phóng ra tràn ngập thân mình nó.
Ầm!
Trong nháy mắt, thanh âm Long Ngâm vang vọng trong đại điện, Thanh Long bay lượn trong không trung, mắt rồng sắc bén, khí tức đáng sợ.
“Sống ư?”
Diệp Lăng kinh hãi, mẹ nó, chuyện này là sao, bảo ta so chiêu với Tứ Thần Thú ư?
Diệp Lăng ngẩn người, Thanh Long đối diện đột nhiên khẽ động, từng đạo liệt hỏa nóng rực điên cuồng vọt về phía Diệp Lăng.