Uống cả một đêm, cuối cùng, Diệp Lăng say hoàn toàn, bước đi lắc lư, cuối cùng được ba nữ nhân đỡ vào trong nhà.
Diệp Lăng say là đúng, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, trong phủ có đến hàng ngàn hàng vạn người, một người chúc một ly, hắn cũng phải lâng lâng đến ngoài chín tầng mây.
Phía Đông ló rạng ánh ban mai, Diệp Lăng vừa vào trong gian nhà, đã lôi kéo tay Đông Châu cười híp mắt, hai mắt mơ màng.
“Chà chà, tiểu bảo bối, nói cho ta biết, ngươi làm cách nào để đột phá đến Tiên Đế vậy.”
“Còn có hai người các ngươi, dám bỏ lại lão tử chạy đến Lôi Vực, mỗi người đều đáng bị đánh mông, nên nghiêm phạt!”
Vừa nói chuyện, Diệp Lăng ợ một cái, thân thể run lên, rồi lại cười hắc hắc, hắn nhìn ba nữ nhân đang lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, trực tiếp nhào tới.
“Tới đây, hầu hạ lão tử thay y phục, còn có, hầu hạ cái kia cái kia, các ngươi hiểu mà, ha ha!”
Diệp Lăng đứng dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, té xuống giường, ba nữ nhân bất đắc dĩ nhìn hắn, cởi sạch hắn bỏ vào trong chăn.
Một lúc sau, Diệp Lăng ngủ như heo, Đông Châu xoa mồ hôi trên trán, lắc đầu.
“Tỷ tỷ, Diệp Lăng say rồi, hắn ngốc ư? Sao hắn không dùng Tiên Lực ép rượu ra ngoài.”
Đông Châu bất đắc dĩ hỏi, lúc nàng mới tới, Trầm Nguyệt Tâm và Táng Hoa cũng vừa tới, ba người không vui vẻ chút nào, nhưng thủ đoạn của Trầm Nguyệt Tâm rất cao, không quá một năm, Đông Châu liền tâm phục khẩu phục.
Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười: “Hắn uống rượu cùng huynh đệ mình, cho tới bây giờ đều chưa từng dối trá.”
“Uống say cũng tốt, một người nam nhân phải gánh vác rất nhiều, uống say rồi ngủ, không giống đám nữ nhân chúng ta, không cần phải gánh chịu nhiều như vậy.”
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, bảo hai muội muội về trước, còn nàng ở lại chăm sóc Diệp Lăng.
Dù sao Táng Hoa và Đông Châu cũng không giỏi chăm sóc người khác, huống hồ nàng cũng đã lâu không được ở riêng với Diệp Lăng.
Nữ nhân mà, tâm lý đều rất ích kỷ.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, rọi đến trên giường, Trầm Nguyệt Tâm vung tay lên, màn che rơi xuống.
Nhìn Diệp Lăng say khướt, ngủ còn lẩm bẩm, Trầm Nguyệt Tâm không nín được cười.
“Nếu chúng ta đều là người thường, sinh sống cả đời ở Trái Đất thì tốt biết bao nhiêu, ta tuyệt đối sẽ không tặng ngươi cho bất luận kẻ nào.”
Trầm Nguyệt Tâm nắm tay Diệp Lăng, thì thào nói, bây giờ Trầm Nguyệt Tâm không thể sống theo ý mình.
Chuyện lãng mạn nhất mà ta nghĩ đến, chính là cùng ngươi chậm rãi già đi, mỗi giây phút đều sống thật vui vẻ.
Sau này, ngồi xích đu, chậm rãi trò chuyện.
Chuyện lãng mạn nhất mà ta nghĩ đến, chính là cùng ngươi chậm rãi già đi, đến khi chúng ta không đi được nữa.
Ngươi vẫn như xưa, coi ta là bảo bối trong lòng.
Trầm Nguyệt Tâm chậm rãi hát bài hát kinh điển của địa cầu, dần dần nắm chặt tay Diệp Lăng.
Không khí ấm áp bao phủ hai người, khuôn mặt Diệp Lăng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, thân thể quay về phía Trầm Nguyệt Tâm, ngọt ngào tiến vào giấc mộng.
Không biết trải qua bao lâu Diệp Lăng mới tỉnh lại, hắn xoa đầu, cảm giác hoa mắt váng đầu.
“Sau này không thể uống như thế nữa, đau đầu quá, nước, nước”
Diệp Lăng thì thào, tầm mắt còn mơ hồ, hắn thấy một thân ảnh đứng lên, đưa cho hắn một chén nước.
Là Trầm Nguyệt Tâm, nàng lẳng lặng ngồi bên giường nhìn hắn, không chút sốt ruột.
Diệp Lăng uống nước ừng ực, sau đó hắn ngồi dậy, thở ra một hơi, xoa đầu.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười: “Ngươi ngủ một ngày rồi, sáng hôm qua ngủ, hiện giờ cũng đã rạng sáng, ngủ như heo chết ấy.”
Ngủ gần một ngày một đêm, Diệp Lăng lắc đầu, vỗ vỗ đầu mình.
“Bảo bối, xoa bóp đầu cho ta đi, ta thấy không thoải mái.”
Diệp Lăng khẽ cười nói, Trầm Nguyệt Tâm gật đầu, mười ngón tay đặt nhẹ lên đầu Diệp Lăng, lực đạo vừa phải, rất thoải mái.
“Bảo bối, ngươi có hối hận không?”
“Hối hận vì đã yêu ta, phải chia sẻ ta với rất nhiều nữ nhân khác, khiến ngươi không vui?”
Diệp Lăng nhắm mắt chậm rãi nói, Trầm Nguyệt Tâm nở nụ cười, nụ cười rất ngọt ngào.
“Ngươi luôn rất tự luyến, ai thích ngươi chứ, một tên lưu manh còn tự luyến.”
“Ta không hối hận chút nào, hối hận cũng có ích lợi gì, hiện tại ta chỉ nghĩ, nếu kiếp sau ta gặp ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn ngươi làm nam nhân của một mình Trầm Nguyệt Tâm ta.”
“Đời này thì thôi đi, những muội muội kia chắc sẽ không đồng ý đâu.”
Hai người không nói gì thêm, lẳng lặng ngồi như vậy, Diệp Lăng kéo Trầm Nguyệt Tâm lên giường, ôm nàng vào trong lòng, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng chiếu rọi bóng dáng hai người thật lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng rời giường từ sớm, sau khi ăn cơm thì tới đại điện.
Trên đại điện, ba yêu thú, bốn Thần Thú cùng với mấy người Mạc Tinh, Trầm Nguyệt Tâm đã ở đó, còn có đám người Hoàng Phủ Triều Ca, những người này đều là những thành viên nòng cốt của Lôi Cung.
“Như ngươi nói, hiện tại Lôi Vực chúng ta so với đám lãnh thổ thượng đẳng xung quanh thì chỉ có thể coi là nhị lưu ư?”
Sau khi nghe Trầm Nguyệt Tâm kể về thế lực cường đại xung quanh, Diệp Lăng hỏi.
Trầm Nguyệt Tâm gật đầu, mặc dù Lôi Vực có Hỏa Gia Tam Ma, nhưng Tiên Đế khác lại có tu vi quá yếu, mạnh nhất chỉ là Tam Kiếp mà thôi.
“Lực lượng chủ chốt quá ít, như vậy đi, bảo các huynh đệ dành thời gian tu luyện, phúc lợi và tư nguyên không cần suy nghĩ.”
“Hiện tại loạn thế đã đến, tài nguyên không trọng yếu bằng thực lực, đây mới là căn bản để tồn tại.”
Diệp Lăng quyết định rất nhanh, hắn không đoán trước được lúc nào thế lực khác sẽ đánh tới, nếu gặp nguy cơ, chẳng lẽ phải cầu cứu Cửu Kiếp lãnh thổ phái viện binh ư?
Trầm Nguyệt Tâm gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ quản lý thật tốt.”
“Được, vậy thì ta an tâm.”
“Chúng ta đã an ổn 100 năm, kế tiếp nên hành động.”
Diệp Lăng đứng dậy, đám người trong đại điện rất hưng phấn, nghe là sắp được đánh nhau, bọn họ liền kích động.
“Tiểu Kim, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, bốn đại Thần Thú!”
Thất Yêu ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Lăng.
“Có năng lực khiêu chiến lãnh thổ thượng đẳng yếu nhất hay không?”
“Mạnh nhất là cường giả Tam Kiếp Tiên Đế.”
Diệp Lăng mỉm cười, nên chọn quả hồng mềm để bóp.
Xung quanh có khá nhiều lãnh thổ thượng đẳng tam lưu, muốn lập uy thì phải khai đao với bọn họ!