Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1093 - Chương 1094: Một Quyền Đánh Bay

Chương 1094: Một quyền đánh bay

Tuy lứa tuổi và tư lịch của Diệp Lăng không đủ, nhưng đó cũng là vốn liếng của hắn.

Mà hôm nay có nhiều người như vậy, cường giả của các đại thế lực hầu như đều ở đây, lại ném Diệp Lăng vào phạm trù tiểu bối.

Hơn nữa Vạn Lôi Đại Đế còn tự biên tự diễn quyết định tất cả, rõ ràng là không nể nang mặt mũi, đánh mặt ba ba ba vang dội.

Cung Chủ Lôi Cung là tiểu bối ư?

Vạn Lôi Đại Đế y là cường giả thế hệ trước nên được chỉ điểm tiểu bối, thoải mái chỉ huy ư?

Mọi người thấy Hỏa La Thiên đứng sau lưng Diệp Lăng khẽ động, trong lòng đều căng thẳng, trời ạ, ma đầu Hỏa Gia sẽ không trực tiếp ra tay chứ.

Diệp Lăng vẫn đang cười híp mắt, có vẻ không hề tức giận, dường như không hiểu được ẩn ý sâu xa trong đó.

“Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy đi về phía lôi đài, hai tay buông thõng, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.

“Chư vị, Bổn Tọa là Diệp Lăng, Cung Chủ Lôi Cung của Lôi Vực, ai muốn tới khiêu chiến thì cứ lên đi.”

Diệp Lăng chậm rãi nói, khí tức thu liễm khiến kẻ khác không thể phát hiện, hiện nay tu vi của hắn đã sắp đến trình độ hoàn mỹ vô hạ, không lộ phong mang.

Các cường giả yên vị tại chỗ đều nhìn tiểu bối bên người, bọn họ mang chúng tới không phải là vì kỳ ngộ sao?

Bây giờ kỳ ngộ đã tới, còn quan hệ đến Nhất Hoằng Thanh Chu, dù thế nào đi nữa thì cũng phải thử một lần, nếu không không phải là thua thiệt sao?

“Ta tới!”

Viu, một thân ảnh chân đạp hư không lao đến, trực tiếp hạ xuống lôi đài.

Thanh niên này mặc một thân bạch sam, dung mạo không tồi, cầm một thanh trường thương, khí tức Tiên Tôn hậu kỳ phóng ra không hề che giấu.

“Bạch gia Bạch Tử Phong!”

Thanh niên tên Bạch Tử Phong chậm rãi nói, sau đó lắc đầu nhìn Diệp Lăng.

“Lấy vũ khí của ngươi ra đi, nếu không ta không dám hứa chắc ngươi sẽ bình an vô sự xuống khỏi lôi đài.”

“Huống hồ ta cũng muốn nhìn xem chủ nhân Lôi Cung có gì không giống bình thường, mong rằng vui lòng chỉ giáo.”

Bạch Tử Phong cười lạnh, chính gã cũng hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, Vạn Lôi Đại Đế muốn cảnh cáo Diệp Lăng.

Mặc dù có Hỏa Gia Tam Ma, thế nhưng gã không cảm thấy Hỏa Gia Tam Ma là đối thủ của cả Vạn Lôi cương vực.

Một vạn Tiên Đế đủ để đè chết Hỏa Gia Tam Ma, thậm chí khiến bọn họ không còn đường trốn.

Lúc trước Thất Sát lãnh thổ có cường địch xâm phạm, nên Hỏa Gia Tam Ma mới thừa cơ chiến thắng, nếu không, chỉ bằng ba người bọn họ thì căn bản là không thể phá vỡ một lãnh thổ thượng đẳng.

Bạch Tử Phong là kẻ thông minh, hiện tại là thời cơ tốt để chọn phe cánh, nếu như khiến Vạn Lôi Đại Đế có ấn tượng tốt, vậy đường sau này của gã sẽ thuận buồm xuôi gió.

Quả nhiên, thấy Bạch Tử Phong càn rỡ như vậy, Vạn Lôi Đại Đế gật đầu vui mừng nở nụ cười.

Trên lôi đài, Diệp Lăng cười lạnh, lắc đầu: “Nhanh ra chiêu đi, trong ba quyền, ta sẽ đánh ngươi xuống khỏi đài!”

Ầm!

Bạch Tử Phong bộc phát chiến ý sục sôi, gã cười dữ tợn, bị lời nói phách lối của Diệp Lăng làm cho tức điên.

Ngươi điên sao, chỉ cao hơn ta một cảnh giới mà thôi, vậy mà dám phách lối như vậy ư?

“Ha hả, phải có năng lực thì mới có thể kiêu ngạo!”

Bạch Tử Phong phẫn nộ rống to, trường thương liên tục đâm ra, không ngừng tấn công.

Thương quang ngưng tụ ở mũi thương, làm lòng người kinh hãi.

“Được! Không tệ! Tu vi của hài tử Tử Phong này lại cao hơn rồi!”

“Ha hả, đúng là không tệ, có vẻ có hi vọng gia nhập thánh địa đấy, vị Diệp Cung Chủ kia gặp phiền toái rồi.”

Mọi người xung quanh đều cười, trong Vạn Lôi Thành, tu vi của Bạch Tử Phong thuộc hàng xếp đầu, thực lực không hề tầm thường.

Huống hồ ở trong mắt bọn họ, hành vi không cầm vũ khí của Diệp Lăng chỉ là đang trang bức, phải biết rằng khi không sử dụng vũ khí, sức chiến đấu thấp hơn ba thành cũng là bình thường.

Nhưng ngay sau đó, đám người này lập tức trừng mắt tròn xoe.

Chỉ thấy Diệp Lăng cười lạnh đấm ra một quyền, trong cơ thể vang lên thanh âm khủng bố, còn có tiếng Long ngâm Hổ khiếu, khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.

Ùng ùng!

Quyền phong sắc bén, hiện lên thần quang mịt mờ, lao về phái Bạch Tử Phong.

“Muốn chết ư?!”

Bạch Tử Phong nhe răng cười, kẻ tên Diệp Lăng này rõ ràng là muốn chết, phải biết rằng vũ khí của gã là cực phẩm Tiên khí.

Một Tiên Tôn đỉnh phong mà dám dùng nắm đấm đối chọi, vậy không phải muốn chết thì là cái gì?

Ầm!

Nhưng khi mũi thương chạm nắm tay, Bạch Tử Phong lập tức trừng mắt, gã cảm thấy một lực lượng đáng sợ truyền theo thân thương đánh thẳng vào thân thể gã.

Viu!

Lực lượng đáng sợ trực tiếp hất bay Bạch Tử Họa, ngã mạnh xuống đất.

Phụt!

Bạch Tử Họa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí khí tức cũng có chút rối loạn, ngũ tạng lục phủ suýt nữa bị một quyền này đánh nát.

“Cái gì?! Điều này sao có thể?!”

Đám người vốn đang xem náo nhiệt lập tức trừng mắt kinh hãi.

Diệp Lăng chỉ là Tiên Tôn đỉnh phong, làm sao có thể đáng sợ như thế, một quyền đã đánh bay một cường giả Tiên Tôn hậu kỳ rồi ư?

Hơn nữa đối thủ còn không có sức đánh trả, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Bọn họ đâu biết rằng, dù là Tiên Tôn hậu kỳ đến từ Thánh Địa, thì hắn cũng có thể một quyền đánh bay.

Bây giờ thực lực của hắn rất mạnh, tuyệt đối là vô địch thiên hạ trong cảnh giới Tiên Tôn, không phải hắn tự ngạo, mà là tự tin, tràn đầy tự tin!

“Còn ai muốn lên thì lên đi.”

Diệp Lăng chậm rãi nói, mí mắt cụp xuống, có vẻ cuộc chiến này không hề mang đến chút áp lực nào cho hắn.

Vạn Lôi Đại Đế ngồi trên chủ vị mí mắt giật giật, y lập tức vỗ tay cười nói: “Được! Không hổ là chủ nhân Lôi Vực, thực lực Diệp Cung Chủ rất mạnh.”

“Ta thấy Tử Hào Vương gia có khả năng đánh một trận đấy.”

Vạn Lôi Đại Đế cười nói, kỳ thực là bắt đầu điểm tướng!

Vương Tử Hào, một trong mười đại cường giả cảnh giới Tiên Tôn của Vạn Lôi cương vực, tu vi Tiên Tôn đỉnh phong, thực lực mạnh mẽ không gì sánh được.

“Tuân mệnh Đế Quân!”

Vương Tử Hào cầm đơn đao phóng lên rồi rơi xuống lôi đài, đôi mắt nhìn Diệp Lăng tràn đầy sát cơ.

“Diệp Cung Chủ, đao kiếm không có mắt.”

Diệp Lăng lắc đầu nhìn Vương Tử Hào, không hề tức giận với sự uy hiếp này.

Không có ai lại tức giận vì bị một con kiến khiêu khích cả, người thế này, dùng một cái tát quất bay là được.

“Cẩn thận đấy, hãy đỡ một đao của ta!”

Vương Tử Hào cười lạnh, rồi lập tức rống to, gã nắm chặt đơn đao, hai tay nâng lên điên cuồng bổ xuống.

Ánh đao sắc bén phóng ra khiến không gian cũng phải chấn động.

“Đúng! Chính là như vậy!”

Lão tổ Vương gia vỗ đùi kích động quát!

Nhưng ngay sau đó, lão trừng mắt, kinh hãi chứng kiến một màn trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment