Vương Tử Hào sát cơ nghiêm nghị, chiến ý mạnh mẽ, đao pháp hung mãnh không gì sánh được.
Mọi người vốn nghĩ rằng Diệp Lăng sẽ phải gắng sức đỡ một chiêu này, nếu không thì cũng phải xảo diệu hóa giải mới đúng.
Nhưng Diệp Lăng lại tiến lên, đi thẳng về phía Vương Tử Hào, bàn tay trực tiếp giơ lên rồi hung hăng vung mạnh.
Bẹp!
Tiếng bạt tai vang dội, Vương Tử Hào trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun máu còn kèm theo mấy cái răng.
Bịch một tiếng, Vương Tử Hào ngã xuống, gương mặt nhanh chóng sưng phồng lên, thân thể run rẩy, không đứng lên nổi.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!!”
Trước chốn đông người mà lại làm như vậy, đây tuyệt đối là sỉ nhục, một cái tát này như muốn hoàn toàn đánh nát lòng tự ái của gã.
Vương Tử Hào phẫn nộ ngập trời, giùng giằng đứng lên, hai tay cầm đao, lập tức một tiếng Long Ngâm vang lên.
Phía sau lưng Vương Tử Hào xuất hiện một Cự Long dữ tợn bây lượn giữa khoảng không, Long Trảo sắc bén, không gian vặn vẹo như sắp bị xé nát.
“Mãnh Long Nhất Đao, Đao Diệt Vạn Địch, giết!”
Vương Tử Hào lao lên, đơn đao hung hăng bổ xuống, Cự Long sau lưng gã gầm thét lao về phía Diệp Lăng.
Ánh đao tán loạn như hàng vạn hàng nghìn quang điểm ngưng tụ giữa khoảng không, sau đó đồng thời giáng xuống.
Mãnh Long rống to, Long Trảo thủ thế tấn công, nơi nó đi qua, hư không bị xé rách, thế tiến công mạnh vô song.
“Được! Tử Hào! Đánh ra uy phong Vương gia ta đi!”
“Vương Tử Hào như vậy mới đúng chứ, ngươi đường đường là thập cường...”
Lời còn chưa nói hết, Diệp Lăng đứng đối diện lại phong khinh vân đạm nắm chặt nắm tay, một luồng lưu quang lặng yên lóe lên trên nắm tay.
“Khoa chân múa tay.”
Diệp Lăng phun ra bốn chữ, ngay sau đó, hắn sải bước tiến.
Lực lượng Diệt Cực Kim Thân thất trọng chỉ phát huy ra sáu thành, dù vậy lực lượng vẫn không ngừng bùng phát tạo ra tiếng nổ trong không trung.
Ba ba ba!
Nắm tay nhanh như gió lao thẳng về phía Vương Tử Hào, thân thể Diệp Lăng đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ.
Ầm!
Khí tức cuồn cuộn phô thiên cái địa đè ép xuống, Cự Long dữ tợn lao đến đột nhiên vỡ nát trong chớp mắt, hóa thành tro bụi biến mất trong trời đất.
Mà một chiêu của Vương Tử Hào thì có vẻ nhỏ yếu đến nực cười, thế tiến công trực tiếp biến mất.
Ùng ùng!
Nắm đấm của Diệp Lăng trực tiếp đánh lên mũi đao, quang mang trở nên ảm đạm trong nháy mắt, lưng Vương Tử Hào cong lại.
Ầm!
Huyết vụ nổ tung sau lưng gã, Vương Tử Hào trừng mắt, khóe miệng rỉ máu, chiến ý hung mãnh nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Xoạch một tiếng, đơn đao rớt xuống đất, tròng mắt gã nhuốm màu xám xịt, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã xuống lôi đài.
“Tử Hào!”
Lão tổ Vương gia rống to đứng dậy, khí tức điên cuồng tràn ra, nhưng ngay sau đó, một khí tức uy áp mạnh mẽ trực tiếp đập nát khí tức của lão.
“Nếu dám làm thế lần nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Câu nói của Hỏa La Thiên làm cho lão tổ Vương gia lạnh cả người, đúng vậy, lão đã quên Diệp Lăng có Hỏa Gia Tam Ma đi theo!
Ngồi trên chủ vị, sắc mặt Vạn Lôi Đại Đế không ngừng biến hóa, y muốn nhân cơ hội này cảnh cáo Diệp Lăng, nhưng ai ngờ được rằng hai hậu bối đi lên đều chiến bại.
“Không tệ không tệ, đây là lôi đài, đừng tùy ý vọng động.”
“Thực lực Diệp Cung Chủ thật sự là không tệ, ta cảm thấy nên để cho Phùng Kiều Nhĩ lên sân khấu đi, như vậy mới có thể xem một hồi long tranh hổ đấu.”
Vạn Lôi Đại Đế cười nói, nhưng ai cũng nghe ra sự ác độc tàn nhẫn ẩn trong lời nói của y, đặc biệt khi nghe đến tên Phùng Kiều Nhĩ, mọi người đều đại hỉ.
Phùng Kiều Nhĩ, cường giả Tiên Tôn mạnh nhất của Vạn Lôi cương vực, không có kẻ nào mạnh hơn.
Tu vi cường đại huyền diệu, huống hồ không chỉ có tu vi, Linh Hồn Lực cũng cực kỳ đáng sợ, nghe nói nàng được truyền thừa thần thông của một vị Thượng Cổ Tiên Đế.
Bạch!
Một thân ảnh đỏ như lửa lao thẳng lên lôi đài, lắc đầu nhìn Vương Tử Hào bị người mang xuống.
“Lấy vũ khí của ngươi ra, nếu không ngươi thực sự sẽ không có chút cơ hội nào đâu.”
Phùng Kiều Nhĩ rất kiêu ngạo, thiên phú khiến nàng chưa bao giờ gặp phải đối thủ xứng tầm, tối thiểu là nàng chưa từng bại bởi Tiên Tôn nào.
Kẻ được Vạn Lôi Đại Đế gọi lên đều là bộ hạ trung thành của y, Phùng gia cũng vậy, tuyệt đối là một gia tộc cường thế đứng về phía Vạn Lôi Đại Đế.
Phùng Kiều Nhĩ nhìn Diệp Lăng không vừa mắt, hắn liên tiếp đánh bại hai đại cường giả của Vạn Lôi cương vực, hầu như đều dùng quyền chưởng, còn không thèm dùng pháp bảo.
Đây rõ ràng chính là vả mặt, vả mặt trắng trợn, như muốn vũ nhục Vạn Lôi cương vực.
“Như ngươi mong muốn.”
Lần này Diệp Lăng không trang bức nữa, thực lực Phùng Kiều Nhĩ này không tầm thường, nếu muốn dùng tay không thì sẽ phải phí chút thủ đoạn để thắng.
Chỉ cần hắn dùng Diệt Tiên Kiếm, vậy thì thực lực Phùng Kiều Nhĩ chẳng đáng nhắc tới nữa, nên Diệp Lăng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ để trang bức.
“Như vậy rất tốt, nhưng ngươi vẫn sẽ bại thôi, rồi ngươi hãy xin lỗi Vạn Lôi cương vực cho ta.”
Phùng Kiều Nhĩ rút ra một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm vô cùng mềm mại, nhưng kiếm quang vẫn sắc bén lạnh lẽo.
Diệp Lăng không thèm để ý tới lời nói của nàng, hiện nay cuộc chiến với cường giả cấp bậc Tiên Tôn không kích phát nổi dục vọng chiến đấu của hắn.
Phùng Kiều Nhĩ gầm lên, bước lên tấn công, nhuyễn kiếm tựa như trường xà đang trườn mình lao đến.
Mũi kiếm không ngừng biến ảo phương vị công kích, khó lòng phòng bị.
Huống hồ Phùng Kiều Nhĩ có Tiên Lực mạnh mẽ, mỗi kiếm đều là một sát chiêu, phối hợp với nhuyễn kiếm, nàng như một cường giả vô địch thiên hạ.
Nhuyễn kiếm đánh tới, sắc mặt Diệp Lăng không thay đổi, Diệt Tiên Kiếm trực tiếp nhấc lên, một đạo kiếm quang tuôn ra.
Răng rắc, kiếm quang trực tiếp đánh nát nhuyễn kiếm của Phùng Kiều Nhĩ, ngay sau đó, Diệp Lăng đã lao đến.
“Kiếm không phải dùng như thế!”
Diệp Lăng lạnh lùng nói ra một câu, thân ảnh của hắn đã tới bên người Phùng Kiều Nhĩ.
Viu!
Kiếm quang chói mắt, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Diệt Tiên Kiếm đã kề trên cổ Phùng Kiều Nhĩ.
Giờ khắc này, trái tim tất cả mọi người đều trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Sao lại như vậy?!
Cái tên khốn kiếp kia sao có thể đánh bại tất cả cường giả Tiên Tôn của Vạn Lôi cương vực bọn họ?
Hơn nữa hắn còn không thể tránh né một chiêu nào.
Đây không phải là sỉ nhục thì là cái gì, phương thức vả mặt trắng trợn khiến lòng tự tôn của những người ở đây đều đổ nát.
“Ngươi bại.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, rồi hắn thu hồi Diệt Tiên Kiếm, nhưng đột nhiên, dị biến xảy ra!