Diệp Lăng đã thu Diệt Tiên Kiếm về, sát cơ hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng đúng lúc này, Phùng Kiều Nhĩ lại cắn răng trực tiếp xuất kiếm, trường kiếm quỷ dị hung mãnh như rắn độc.
Phốc!
Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực Diệp Lăng, Diệp Lăng run lên, nghiến răng nghiến lợi.
Phùng Kiều Nhĩ lập tức kinh ngạc, nhuyễn kiếm của nàng chỉ chui vào nửa mũi kiếm, rồi không thể tiến thêm được nữa.
“Sao lại như vậy?!”
Cảm giác trường kiếm bị bắp thịt kẹp chặt, lực lượng đáng sợ giữ chắc nhuyễn kiếm, không thể nhúc nhích thêm nữa.
Đây là cự lực đáng sợ thế nào, Phùng Kiều Nhĩ quả thực không cách nào tưởng tượng được, thậm chí trái tim run lên, cảm thấy dường như nàng đã gây ra đại họa.
Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ điên cuồng bộc phát, trực tiếp hất tung nàng, nàng hung hăng ngã bay ra ngoài.
Hơn nữa lực lượng đáng sợ này còn đánh vào trong cơ thể nàng, tàn sát bừa bãi, vô tình hung ác độc địa, không ngừng phá hủy toàn cơ thể nàng.
“Không!”
Phùng Kiều Nhĩ thét lên kinh hãi rồi nghiêng đầu ngất đi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi cuồn cuộn túa ra từ trên trán.
“Ngươi thật to gan! Nàng rõ ràng không phải là đối thủ của ngươi, mà ngươi lại xuống tay nặng như vậy!”
Phụ thân Phùng Kiều Nhĩ là Ngũ Kiếp Tiên Đế, lão trực tiếp đứng dậy, sát cơ bao phủ Diệp Lăng, càn quét như mưa dông gió giật.
Liên tiếp từng thân ảnh cường đại đứng lên, nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, ánh mắt lạnh lẽo.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, cười lạnh, khoát tay áo ngăn cản Hỏa La Thiên muốn xuất thủ, hắn nhìn phụ thân Phùng Kiều Nhĩ, châm chọc lắc đầu cười.
“Vừa rồi ta đã thả nàng, nàng lại ra tay giết ta, sao ngươi không phê phán loại hành vi khốn kiếp bội bạc này?”
“Hiện tại ngươi lại nổi giận như vậy ư? Chà chà, tính khí lớn thật!”
“Thế nào, ngươi muốn giết ta nữa à? Tới đây, ta đứng đây này, ngươi mà không đánh chết ta, ta liền diệt cả nhà ngươi!”
Diệp Lăng không phải là tượng đất, huống chi tượng đất còn có ba phần tính khí, hắn mà điên lên thì tính tình cuồng bạo vô cùng.
Tiên Đế cũng cút mẹ nó đi, đừng chọc tức lão tử, Vạn Lôi cương vực chó má, đại quân của ta mà đánh tới, chắc chắn sẽ lập tức huỷ diệt!
“Ngươi thật to gan! Cũng dám mắng ta! Hay lắm! Ta muốn nhìn xem, ngươi sẽ giết cả nhà ta thế nào!”
Phụ thân Phùng Kiều Nhĩ rống lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, lao đến tấn công Diệp Lăng.
Đúng lúc này, trước mặt lão xuất hiện một thân ảnh cường thế đứng sừng sững, con ngươi băng lãnh.
Hỏa La Thiên, đường đường Bát Kiếp Tiên Đế, gã nhìn phụ thân Phùng Kiều Nhĩ, sát cơ nồng nặc!
“Động, sẽ chết!”
Ba chữ đơn giản tùy tiện, nhưng Vạn Lôi Đại Đế cũng cảm thấy kinh hãi.
Không hổ là lão ma đầu tung hoành tam giới bao nhiêu năm, cỗ khí tức bạo ngược phát ra từ người gã khiến Vạn Lôi Đại Đế cũng không nhịn được mà kinh hồn táng đảm.
“Được rồi! Ngồi xuống hết đi, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!”
“Phùng Gia Trư, Phùng Kiều Nhĩ cũng hơi quá đáng, phải nghiêm phạt nàng, hi vọng nàng sẽ học được bài học sau lần này.”
“Đại hội tiếp tục đi, tất cả ngồi xuống cho ta, nếu không thì chính là đối địch với ta!”
Vạn Lôi Đại Đế nghiến răng nghiến lợi, trong lòng phẫn nộ ngập trời, đường đường Vạn Lôi Đại Đế, vậy mà lại vị vả mặt.
Phụ thân Phùng Kiều Nhĩ cắn răng bất đắc dĩ ngồi xuống, lão có thể làm sao, nếu lão dám cử động, sợ rằng Hỏa La Thiên sẽ lập tức làm thịt lão.
Hai người cách biệt một trời một vực, nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng tuyệt đối không thể thắng được Hỏa La Thiên, tuyệt đối đừng mơ.
“Còn có ai muốn khiêu chiến Diệp Cung Chủ thì cứ tới, người thắng chắc chắn sẽ nhận được một ly Nhất Hoằng Thanh Chu.”
Vạn Lôi Đại Đế tuyên bố, chỉ cần thắng là có thể sở hữu một ly Nhất Hoằng Thanh Chu, nhưng dù vậy vẫn không có người nào dám tới.
Không thấy Phùng Kiều Nhĩ còn bị một kiếm đánh bại ư, bọn họ mà khiêu chiến thì cũng chỉ là đi chịu chết.
Như vậy, lúc này kẻ có khả năng khiêu chiến chỉ còn lại đám Nhất Kiếp Tiên Đế.
Mặc dù Diệp Lăng đã cường thịnh trở lại, hắn cũng vẫn chỉ là một Tiên Tôn mà thôi, đối với hắn mà nói, Tiên Đế là tồn tại rất mạnh mẽ, khó mà đánh bại được.
“Còn chần chờ cái gì? Muốn lên thì lên, nhanh lên!”
Lệ khí trong lòng Diệp Lăng đã bị kích phát ra, mẹ nó, nếu không phải tiểu gia ta tu vi mạnh mẽ, e rằng một chiêu đánh lén vừa rồi kết cục của ta sẽ là bỏ mình.
Dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, ta còn giả trang quân tử cái píp.
“Diệp Cung Chủ! Ngươi có ý gì, chẳng lẽ là cười nhạo Vạn Lôi cương vực ta không có ai sao?”
“Đúng vậy, coi thường kẻ khác, ngươi như vậy làm sao có thể làm chủ nhân lãnh thổ, ta thật khó hiểu.”
“Hừ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, đợi Nhất Kiếp Tiên Đế khiêu chiến, ngươi nhất định sẽ bại trận trong nháy mắt.”
Các cường giả Tiên Tôn đều nổi giận, kẻ này thật quá đáng, đã thắng rồi còn dùng ngôn ngữ nhục nhã ư?
“Xin lỗi, không phải ta đang nói ngươi.”
Diệp Lăng vội cười đáp, nhưng nụ cười vô cùng quỷ dị, chỉ cần là người quen của hắn thì sẽ hiểu, một khi Diệp Lăng cười như vậy, thì chuyện rất khủng bố sẽ xảy ra.
“Vậy còn tạm được.”
“Đúng vậy, phải biết điều chứ, ngươi cũng không nhìn lại xem thân phận mình ra sao.”
“Nơi này là Vạn Lôi cương vực, không phải Lôi Vực của ngươi, mặc dù ngươi là Cung Chủ thì thế nào, chẳng lẽ có thể diệt hết cường giả cương vực ta ư?”
Mọi người ngạo nghễ nói, Diệp Lăng liên tục gật đầu cười, nhưng ngay sau đó, lời hắn nói làm cho tất cả kinh hãi.
“Đúng vậy!”
“Các ngươi nói không sai, ta có tài đức gì.”
“Ta không nói đến kẻ nào trong số các ngươi, ta nào dám chứ.”
“Ý của ta là, toàn bộ các ngươi đều là phế vật, không phục thì lên đi, Bổn Tọa làm thịt hết!”
Lời nói của Diệp Lăng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc trừng mắt, mẹ nó, hắn điên rồi sao!
“Ồ xin lỗi!”
“Ta không giỏi ăn nói, nếu ta nói gì làm các ngươi mất hứng hay đắc tội các ngươi. Vậy thì các ngươi tới đánh ta đi!”
Diệp Lăng đột nhiên bồi thêm một câu, lập tức khiến mọi người suýt nữa thì hộc máu.
Mẹ nhà ngươi!
Ngươi dám gây hấn với tất cả mọi người như vậy sao, thật sự coi mình là vô địch thiên hạ ư?!
“Ta không chịu nổi nữa!”
Đột nhiên, một gã Nhất Kiếp Tiên Đế vọt lên, nghiến răng nghiến lợi, khí tức Tiên Đế rít gào cuộn trào mãnh liệt.
Gã cầm một cây trường thương, thương quang xán lạn, khí tức cuồn cuộn.
Diệp Lăng mỉm cười, tiếu dung rực rỡ.
“Tới đây, lão tử ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là vả mặt!”
Bạch!
Diệp Lăng chủ động xuất kích!