Lôi Vực không chỉ có công kích mạnh, mà lực hấp dẫn và sức lôi kéo cũng rất đáng sợ, dù là kẻ nào rơi vào trong đó thì cũng như kẹt trong vũng bùn.
Tề Bạch giống như một chú chim nhỏ vô lực phản kháng, sắc mặt gã tái nhợt.
Ngay sau đó, Cuồng Lôi kiếm pháp hoàn toàn bao phủ gã, kiếm pháp nhanh như thiểm điện, mạnh mẽ như cuồng phong làm cho Tề Bạch cảm thấy tử vong đã kề cận.
Ầm!
Tề Bạch vội vàng giơ thương cản lại, nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã đại biến!
Bởi vì... một kiếm kia làm toàn thân gã tê dại, thậm chí cơ thể còn đang kịch liệt co quắp.
Khi cảm giác tê dại vừa biến mất, Diệt Tiên Kiếm của Diệp Lăng đã lại tới trước mặt gã, liên tiếp không ngừng, điên cuồng trùng kích như thác nước.
“Cái gì?! Rốt cuộc Tề Bạch đang làm gì? Vì sao hành động lại chậm chạp như vậy?”
“Đúng vậy, Tề Bạch ngươi đang làm gì, lúc này mà ngươi còn không tập trung, ngươi điên rồi ư? Đang chiến đấu đấy!”
Các cường giả quan chiến rống lên, Tề Bạch đang làm gì, tuy kiếm chiêu của Diệp Lăng rất nhanh, thế nhưng không nhanh đến nỗi khiến gã phải dùng toàn lực mới cản lại được chứ?
Đường đường là Tiên Đế mà không ứng đối nổi ư, sao lại liên tiếp lui về phía sau.
Bọn họ đâu biết rằng lúc này Tề Bạch cảm thấy rất bi thương, mỗi kiếm của Diệp Lăng đều làm thần kinh và linh hồn gã tê dại, mỗi kiếm đều ép gã phải cố gắng cực hạn mới có thể ngăn cản.
Hơn nữa mỗi kiếm của Diệp Lăng đều ẩn chứa cực điểm chân ý, lực lượng bộc phát ra tuyệt đối phát huy đến 120%.
Cho nên Tề Bạch chống đỡ rất gian nan, chưa bao giờ có Tiên Tôn nào lại đè đánh Tiên Đế, hơn nữa còn khiến gã gần như không có bất kỳ sức đánh trả nào.
“Không! Nếu tiếp tục như thế, ta nhất định sẽ thua!”
Tề Bạch cắn răng, đột nhiên gã không né kiếm chiêu của Diệp Lăng, ngược lại còn nghênh thân tiến lên!
“Cái gì?! Tề Bạch điên rồi sao?! Sao không chống đỡ nữa?!”
“Ngươi thì biết cái đếch gì? Gã đang trước phá sau lập, nếu tiếp tục như thế, gã chắc chắn sẽ thua, ta đã nhìn ra rồi, kiếm pháp của Diệp Lăng này có chút quỷ dị.”
Diệt Tiên Kiếm trực tiếp xuyên qua cánh tay Tề Bạch, xương cốt cứng rắn cũng không thể ngăn cản thế tiến công hung mãnh của Diệp Lăng.
Tề Bạch bị Diệp Lăng xuyên thủng cánh tay, gã cười dữ tợn, thân thể chấn động, khí tức Tiên Đế càn quét lao ra.
“Thương Xuất Nhất Hoa, Hoa Vi Đoạt Mệnh!”
Thời khắc Tề Bạch nâng thương lên, một đóa hoa trực tiếp đánh vào cơ thể Diệp Lăng.
Ùng ùng!
Đóa hoa do thương quang ngưng tụ thành nổ tung trên lồng ngực Diệp Lăng, lực lượng kinh khủng càn quét tứ phía, thiên địa rung động.
Diệp Lăng ngã bay xuống, nện mạnh lên mặt đất, chính hắn cũng không ngờ được Tề Bạch lại ra một chiêu như vậy.
Lấy thân làm mồi, dụ Diệp Lăng tiếp cận rồi đánh bay hắn, đồng thời thoát khỏi Lôi Vực.
“Hay lắm! Ha ha! Khả năng chiến đấu không tồi!”
“Không tệ, có được có mất, hắn rất nhạy bén, tiền đồ của tiểu tử này tuyệt đối không thể hạn lượng!”
“Đúng thế, hậu bối Tề gia ta kẻ nào cũng là nhân trung Long Phượng, ha ha!”
Một đám cường giả cười to, một chiêu này của Tề Phi rất đặc sắc, đủ để khiến người khác thán phục.
Diệp Lăng đã trúng một kích của Tề Bạch, chắc chắn đã bị thương không nhẹ, dù hắn nghịch thiên thế nào đi nữa thì cũng không dám cứng đối cứng hứng chịu một kích của Tiên Đế.
Lúc này, Diệp Lăng đứng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, hắn cười băng lãnh.
“Không tệ, thú vị đấy.”
Diệp Lăng tươi cười lạnh như băng, Tề Bạch nhìn hắn một cái, mặc dù một cánh tay gã tạm thời không dùng được, nhưng gã tin, chiến thắng cuối cùng sẽ là của gã.
“Ta sẽ cho ngươi biết, suy nghĩ trong đầu ngươi ngây thơ đến mức nào!”
Tề Bạch cười lạnh, nhưng Diệp Lăng lại lắc đầu, căn bản không để ý tới gã.
“Giết ngươi là việc dễ như trở bàn tay!”
“Ta rất thích việc hung hăng đạp kẻ đang vui mừng phải ngã xuống đất, khiến thần sắc tràn đầy hy vọng nhuốm màu tuyệt vọng.”
“Cho nên, ngươi sẽ biết kết cục thế nào ngay thôi.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, Tề Bạch lộ sắc mặt dữ tợn, tên Diệp Lăng này thật ngông cuồng, nói không biết lựa lời!
“Diệp Lăng? Ha ha, ta sẽ cho ngươi biết sự chênh lệch giữa chúng ta, ngươi nên chết đi!”
Viu!
Tề Bạch xông lên, khí tức Tiên Đế trào ra cuồn cuộn, Diệp Lăng giống như một chiếc thuyền cô độc giữa biển dữ, không ngừng lay động.
“Kinh thiên nhất thương, thương quán Trường Hồng!”
Bạch!
Thời khắc trường thương lao ra, một đạo thương quang đỏ thắm xuất hiện xuyên qua toàn bộ thiên địa.
Diệp Lăng cười lạnh, đánh ra một chưởng, lực lượng ẩn hiện trong bàn tay hắn, một luồng kim quang rực rỡ hiện lên trong hư không.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, trong lòng bàn tay lóe ra thần quang chói mắt, cung điện san sát, đại khí tráng lệ rộng lớn, giống như một quốc gia!
“Thủ Trung Tiên Quốc, một chưởng huỷ diệt!”
Chưởng đánh ra, thương quang trực tiếp bị cự chưởng vỗ nát.
Tề Bạch kinh hãi, mặt mũi trắng bệch, gã cảm thấy một cỗ lực hấp dẫn kinh khủng đang kéo gã vào hư không, bay về phía cự chưởng kia.
“Tuyệt đối không thể bị kéo vào trong!”
Trong lòng Tề Bạch sinh ra ý niệm như vậy, nhưng dù gã giãy dụa thế nào thì vẫn bị lực hấp dẫn kinh khủng kia kéo đi.
Viu!
Tề Bạch bị hút vào trong lòng bàn tay, ngay sau đó, lôi quang chói lóa không ngừng tàn sát trong lòng bàn tay.
“Cái gì?!”
“Diệp Lăng! Mau thả Tề Bạch ra, nếu không, đừng trách chúng ta không nể tình!”
“Đúng! Nơi này là Vạn Lôi cương vực, ngươi đừng có làm càn, nhanh thả Tề Bạch ra!”
“Ngươi thật to gan, dám động sát chiêu, ngươi không muốn rời khỏi đây nữa sao?!”
Một đám cường giả vội vã đứng lên hô to, trên đài, Diệp Lăng lãnh đạm xoay người, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám người.
“Chỉ bằng đám phế vật các ngươi ư?”
Đã đến nước này, Diệp Lăng giả quân tử làm gì nữa, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, hắn trực tiếp chửi ầm lên.
Mọi người hít thở không thông, trừng mắt, không ngờ Diệp Lăng lại cuồng vọng như vậy?
“Bổn Tọa ta không nhịn được nữa, Diệp Lăng! Bổn Tọa muốn làm thịt ngươi!”
“Khốn kiếp! Ngươi có hiểu tôn sư trọng đạo hay không?!”
“Đúng! Nên trực tiếp làm thịt kẻ có sát tâm điên cuồng như vậy mới đúng!”
Diệp Lăng lắc đầu: “Nói các ngươi là phế vật mà còn không vui ư.”
“Bổn Tọa ở đây, người nào không phục, lên đi!”
Viu, một thân ảnh lướt đến trên lôi đài, đó là Hỏa La Thiên, hai tay gã buông thõng, đôi mắt như tóe lửa.