Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1111 - Chương 1112: Âm Mưu

Chương 1112: Âm mưu

Hai kiếp cuối cùng là kiếp nạn thần bí và quỷ dị nhất, chín mươi chín phần trăm cường giả đã ngã xuống vì hai kiếp này.

Hai kiếp này không lần lượt xuất hiện, chúng đồng thời bạo phát, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Ngay sau đó, trên thân Diệp Lăng xuất hiện hai luồng năng lượng dị dạng xung đột, một trái một phải, bao vây lấy Diệp Lăng.

Đây là hai cỗ lực lượng tên là Sinh và Tử!

Nhất Sinh nhất Tử, khí tức đối nghịch bao vây Diệp Lăng, Diệp Lăng lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, Tiên Lực mênh mông trong cơ thể không ngừng che chở thể phách của hắn, kim quang bắt đầu khởi động.

Trong khoảnh khắc, thân thể bên trái Diệp Lăng trở nên rực rỡ, tràn đầy sinh cơ, chậm rãi bành trướng.

Trong thân thể, Tiên Lực kinh khủng không ngừng dũng động, luồng Tiên Lực đột nhiên xuất hiện nay chính là thương tổn mà Sinh Lực mang đến.

Dinh dưỡng quá thừa cũng là bệnh, Tiên Lực quá nhiều, sơ sẩy một cái, kết cục sẽ là bạo thể.

Một bên thân thể khác bốc lên khói xanh cuồn cuộn, máu thịt bắt đầu hư thối, tản ra mùi tanh tưởi, mặc cho Tiên Lực không ngừng chảy qua thì cũng không thể chữa trị.

Thậm chí xương cốt Diệp Lăng cũng đã bắt đầu nứt ra, bị khói đen ăn mòn chảy nước.

Nhất Sinh nhất Tử bao phủ thân thể Diệp Lăng, hai thái cực đối nghịch tra tấn hắn.

Sinh và Tử quá huyền diệu thâm ảo, dù là Thánh Nhân thì cũng không dám nói mình đã khám phá toàn bộ.

Mà hiện nay, lực lượng sinh tử này còn ẩn chứa quy tắc chí cao, đó chính là cân bằng.

Nhất Sinh nhất Tử, hai lực lượng ở hai thái cực, không chỉ phải hiểu thấu nó, còn phải hiểu được sự cân bằng, chỉ có như vậy thì mới có thể đột phá trở thành Tiên Đế!

Thân thể Diệp Lăng nửa bên sống nửa bên chết, bày ra hai tình trạng cực đoan hoàn toàn khác biệt.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Diệp Lăng vẫn ngồi ngay ngắn trên mặt đất, không quan tâm dị tượng trong hư không.

Trong Thánh thành, Nữ Vương Điện Hạ và đám người ngồi quanh một cái Viên Bàn lớn, từng đạo Tiên Lực tinh thuần không ngừng tiến vào Viên Bàn.

Trên Viên Bàn kia hiện lên những vết tích bất quy tắc, tựa như là Minh Văn, tản ra lực lượng quỷ dị.

Đột nhiên, Viên Bàn bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh khủng, như tử vong giáng xuống hủy hoại toàn bộ đại điện!

Rầm rầm, từng đạo thân ảnh bị chấn ngã, Nữ Vương Điện Hạ cũng bay ra, ngã xuống mặt đất.

“Không!”

“Nhanh! Nhanh ngăn hắn lại! Hắn sắp ra rồi!”

Mọi người hoàn toàn biến sắc, điên cuồng xông tới, nhưng đã chậm.

Khi sương đen xuất hiện phía trên Viên Bàn, những cường giả Tiên Tôn muốn xông lại kia đều chấn động, rồi quỳ xuống mặt đất.

Sương đen ngưng tụ thành thân ảnh đứng thẳng phía trên Viên Bàn, thân thể hơi còng, nhưng lại cất giấu lực lượng hủy diệt khủng bố kinh hãi.

“Hơn một nghìn năm, cuối cùng Bổn Tọa đã trở lại rồi!”

“Các con của ta, các ngươi nhớ ta không?”

Dứt lời, bóng người xoay lại, nếu Diệp Lăng nhìn thấy gương mặt này, nhất định sẽ cảm thấy hết sức quen thuộc.

Đó chính là tộc trưởng Xích Viêm nhất tộc, Hồng Viêm Thiên!

“Hồng Viêm Phong! Ngươi giết Viêm Thiên lão tộc trưởng, còn cướp đi Thế Giới Chi Tâm của tộc ta, tội ác tày trời! Vậy mà vẫn dám trở về, lần này chúng ta nhất định sẽ tru diệt ngươi, cho Xích Viêm bộ tộc một công đạo!”

Nữ Vương Điện Hạ lau máu tươi trên khóe miệng, trong tay nàng xuất hiện một cây quyền trượng vàng kim, Tiên Lực cuồn cuộn quấn quanh tay nàng.

Hồng Viêm Phong, hay có thể nói là Hồng Viêm Thiên, người này lại chính là đại địch mà gã từng nhắc đến!

Diệp Lăng bị gạt, bị người này dùng Thế Giới Chi Tâm làm mồi nhử!

“Hài tử của ta, nói đường hoàng như thế làm gì, trong thế giới này vốn chính là người thắng làm vua.”

“Ta chỉ muốn mang tộc nhân đi đến tam giới, giúp Xích Viêm bộ tộc càng rực rỡ huy hoàng, lẽ nào ta sai rồi sao?”

“Hồng Viêm Thiên thật to gan, dám khiển trách ta, ta giết hắn thì sao!”

Hồng Viêm Phong cười dữ tợn, tay chỉ một điểm, mây đen bao trùm Thánh thành điên cuồng vọt vào trong đại điện.

Rầm rầm.

Toàn bộ mây đen tiến vào thân thể gã, Hồng Viêm Phong kích động lắc cổ, cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có.

“Thật thư thái, vẫn là bản thể thoải mái nhất!”

Sắc mặt Nữ Vương đại biến, cắn răng nghiến lợi nhìn kẻ tội ác ngập trời này.

“Hồng Viêm Phong! Viêm Thiên lão tổ là thân ca ca của ngươi, sao ngươi nỡ xuống tay?”

“Thứ lang tâm cẩu phế nhà ngươi nói khoác mà không biết ngượng, mang theo tộc nhân đi hướng huy hoàng ư?”

“Ngươi vì dã tâm của mình mà muốn biến mọi người trong tộc trở thành đá kê chân, hi sinh bọn họ để thành tựu bá nghiệp của ngươi!”

Nữ Vương thấp giọng rống giận, các cường giả Xích Viêm nhất tộc cũng nghiến răng nghiến lợi.

Hồng Viêm Phong đi tới tam giới, thấy thế giới rực rỡ đặc sắc kia liền động tà niệm.

Gã muốn nhất thống Xích Viêm thế giới, sau đó mang bọn họ kiến tạo một lãnh thổ, chém giết để thành tựu địa vị bá chủ cho gã.

Vì vậy, một trận đại chiến là không thể tránh khỏi, kết quả, tộc trưởng Xích Viêm nhất tộc Hồng Viêm Thiên bị giết, sau đó Nữ Vương dùng bí bảo trong tộc đột phá thành Nhị kiếp Tiên Đế để trấn áp gã.

Nhưng linh hồn gã lại chạy thoát, trùng hợp bị Vạn Lôi Đại Đế bắt được, cũng ngửi được lực lượng Thế Giới Chi Tâm, cho nên mới nhốt gã nghìn năm.

Mà đại loạn do gã tạo thành mới bình ổn 100 năm trước, tòa thành gã mang Diệp Lăng đến là đất phong của gã lúc trước.

“Dù các ngươi nói cái gì thì cũng không tránh được cái chết!”

“Lần này ta đến đây là muốn mang ngươi đi, thuận tiện luyện hóa bí bảo, sau đó mới luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, đột phá Thất Kiếp Tiên Đế, trở thành tồn tại vô số người ngưỡng vọng!”

Hồng Viêm Phong cười dữ tợn, Diệp Lăng ngoài kia chỉ là một quân cờ của gã mà thôi.

“Ngươi mơ tưởng!”

“Giữ chân hắn, tranh thủ thời gian cho Nữ Vương Điện Hạ!”

Từng đạo thân ảnh xông tới, Hồng Viêm Phong nhếch miệng cười, thân thể chấn động, sương đen vô biên đánh ra.

Mọi người té bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn sức tái chiến.

Nghìn năm sau, Hồng Viêm Phong đã mạnh hơn, mạnh đến mức tràn đầy tuyệt vọng.

“Thần phục ta, tôn ta làm chủ, các ngươi có thể hưởng thụ vinh quang ta ban cho.”

Hồng Viêm Phong chậm rãi bước đi trên sương đen, Nữ Vương lớn tiếng rống giận, cầm quyền trượng hung hăng đập tới.

Bình Luận (0)
Comment