Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1112 - Chương 1113: Diệp Lăng Thành Đế!

Chương 1113: Diệp Lăng thành đế!

Nữ Vương cầm quyền trượng trong tay, khi nó vung lên, Tiên Lực cường đại phóng ra lao thẳng về phía Hồng Viêm Phong.

Quyền trượng tản ra hào quang rực rỡ, đỉnh quyền trượng có một viên đá quý màu đỏ, tràn ra khí thế vô biên, khiến Hồng Viêm Phong vừa kích động vừa sợ hãi.

Viên đá quý màu đỏ kia là chí bảo của Xích Viêm nhất tộc, sánh ngang với Thế Giới Chi Tâm. Nó ẩn chứa linh hồn lực của Xích Viêm nhất tộc không biết bao nhiêu năm, giờ Hồng Viêm Phong là Tam Kiếp Tiên Đế, nếu gã luyện hóa viên đá này cùng với Thế Giới Chi Tâm, vậy thì Thất Kiếp Tiên Đế không phải là mộng!

Cũng chỉ có Hồng Viêm Phong có khả năng mượn 2 thứ này để đột phá đến Thất Kiếp, những cường giả khác không thể làm thế.

Bí pháp trong tộc nhằm vào huyết mạch của bộ tộc này, không ảnh hưởng đến chủng tộc khác hay yêu thú hoặc nhân loại.

Khói xám lượn lờ quanh đầu ngón tay Hồng Viêm Phong, cuồn cuộn dâng trào, huyễn hóa thành một thanh kiếm Tiên khí cực phẩm.

“Giết!”

Ánh kiếm màu xám nồng nặc khí tức hủy diệt chém tới, kiếm quang xé rách hư không, lao về phía quyền trượng.

Phốc!

Nữ Vương hộc máu, nhưng vẫn tiếp tục thế công, Hồng Bảo Thạch trên quyền trượng càng thêm xán lạn.

Cạch cạch cạch!

Từng thanh âm hùng dũng chấn vỡ hư không, quyền trượng đập mạnh lên trường kiếm trong tay Hồng Viêm Phong.

Lồng ngực Hồng Viêm Phong nổ tung, sắc mặt đại biến, thân thể mềm nhũn, quỳ một gối xuống mặt đất.

Khí tức gã suy yếu, máu đen rỉ ra từ khóe miệng rơi xuống mặt đất, vang lên thanh âm khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

“Ha hả, tiểu nha đầu thật lợi hại, nếu không phải ta có chút thủ đoạn, sợ rằng hôm nay đã thua ngươi.”

Hồng Viêm Phong ngẩng đầu cười dữ tợn, tiếng cười chói tai, lộ vẻ điên cuồng.

“Đáng tiếc, ngày hôm nay ta trở về, sao có thể để ngươi đánh bại ta lần nữa?”

“Giao bí bảo trong tộc ra đây, ta tha cho ngươi một mạng, ta cho phép ngươi trở thành nữ nhân của ta, trở thành nữ nhân của bá chủ đứng đầu cương vực một phương!”

Hồng Viêm Phong đứng dậy, trong mắt tràn ngập dục vọng khiến người ta cảm thấy căm ghét, Nữ Vương phẫn nộ ngập trời.

“Ngươi nghĩ cách giữ mạng mình đi đã!”

Viu, Nữ Vương xông tới, nhưng Hồng Viêm Phong lại đột nhiên biến mất.

“Hài tử của ta, ngươi quá yếu, ha ha!”

Lưng Nữ Vương bị đánh trúng, nàng lảo đảo, phía sau, Hồng Viêm Phong đang cười dữ tợn điên cuồng đánh tới.

Trong tình huống nguy cấp, tất cả cường giả Xích Viêm nhất tộc trơ mắt nhìn Nữ Vương bất lực trong thế công điên cuồng tàn sát của Hồng Viêm Phong.

Bọn họ không thể làm gì, bởi bọn họ đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu.

Lúc này, bên ngoài Thánh thành, Diệp Lăng ngồi xếp bằng dưới đất, khí tức sinh tử đã ăn mòn đến xương hắn, 2 bên thân thể không tương xứng, hơn nữa đã bắt đầu hủy hoại.

Từng luồng hỏa diễm nóng rực quỷ dị đốt cháy thân thể hắn.

Sinh tử cùng tồn tại, hỏa diễm vừa là sinh vừa là tử, dường như muốn trực tiếp đốt chết Diệp Lăng.

Một bên thân thể Diệp Lăng được sinh cơ bao quanh, nhanh chóng trướng lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, hơn nữa lực lượng còn không ngừng gào thét, như thể sắp bạo tạc bất cứ lúc nào.

Bên kia thân thể thì nhanh chóng xẹp xuống, máu thịt bị ăn mòn hết, chỉ còn xương cốt và lớp da.

Hai trạng thái cực đoan đối nghịch, Tiên Lực trong cơ thể Diệp Lăng kịch liệt rung động, gần như sắp mất đi sự cân bằng và tan vỡ.

Nhưng Diệp Lăng đột nhiên mở mắt, ánh mắt bắn thủng hư không, thần quang nhàn nhạt, dường như tràn đầy trí tuệ.

“Sinh tử?”

“Chỉ là một ý niệm mà thôi.”

Ầm!

Ngọn lửa trên thân Diệp Lăng càng thêm hung mãnh, trong nháy mắt, thân thể bị tử khí bao quanh đột nhiên sụp đổ.

Tạch tạch tạch, xương cốt gãy nát, hóa thành tro tàn, bị gió thổi tán, biến mất giữa thiên địa.

Ầm!

Lại một tiếng nổ vang dội vang lên, thân thể bị sinh cơ bao quanh nổ tung, vô số huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thảm thiết.

Lúc này, hắn chỉ còn lồng ngực và đầu vẫn còn tản ra thần quang mịt mờ!

“Sinh tử song hành, vì sao tương khắc?”

“Sinh là bắt đầu, kết thúc là tử.”

“Tử là hủy diệt, để rồi lại sinh.”

“Sinh Tử vốn là một thể, vì sao lại phân ra.”

“Thiên đạo mịt mờ, sinh tử vô số, sống rồi chết, chết rồi sống, đây cũng là đạo, là Thiên Đạo!”

“Phức tạp huyền diệu, không phải đạo, tối nghĩa khó giải cũng không phải đạo.”

“Đạo là gì?”

“Đạo chính là đạo, một chữ đơn giản, đạo, bao gồm thế gian ngàn vạn, bao trùm tứ hải bát hoang.”

“Thiên đạo tuần hoàn!”

Ầm!

Ngay sau đó, con ngươi Diệp Lăng phóng ra hào quang rực rỡ, là thần quang vô cùng vô tận!

Ánh mắt hắn nhìn lên đến ngoài 33 tầng trời, xuống đến tận Cửu U Địa ngục, khám phá sinh tử, nhìn thấu thiên đạo, tựa như Thánh Nhân, hằng cổ bất diệt!

Thân thể đã bị Sinh Tử Chi Khí hủy diệt xuất hiện khí tức mênh mông, sau khi gió thổi qua, đột nhiên hình thành nên một thân thể bất diệt hoàn mỹ vô khuyết!

“Ta là Tiên Đế, chưởng diệt thương khung.”

“Ta là Tiên Đế, khí diệt tinh hà.”

“Ta là Tiên Đế, Tam Huyết diệt Chân Tiên.”

“Ta là Tiên Đế, vạn vật triều bái không dám phạm.”

“Ta là Tiên Đế, duy ngã độc tôn trong thiên địa.”

“Ta là Tiên Đế, thời gian vạn vật đều vào lòng ta, tự thành một giới, Tiên Ma đồng tu, bức lui vạn vật!”

“Ta là Tiên Đế, người nào dám làm càn!”

“Ta là Tiên Đế, trong trời đất này, không vật gì dám động, vạn vật thần phục!”

“Ta là Tiên Đế, thiên địa tôn vinh, Hỗn Độn né tránh!”

Thanh âm mịt mờ vang vọng trời đất, như thanh âm thiên đạo.

Cùng lúc này, tại Cửu Kiếp Cương Vực xa xôi, một chân thân của Diệp Lăng đột nhiên biến mất, mang theo thần quang huyền diệu rạng rỡ.

Tất cả nữ nhân, kể cả Tây Vương Mẫu đều sững sờ, rồi Tây Vương Mẫu lập tức vỗ án, kinh hỉ không gì sánh được.

“Diệp Lăng thành đế!”

Xung quanh Thánh thành, từng đạo thất thải hào quang xuất hiện như hình thành một cây cầu

Vô số Tiên Lực dũng mãnh tiến vào cơ thể Diệp Lăng, huyễn hóa ra lực lượng Tiên Đế rực rỡ nhiều màu!

“Ta, là Tiên Đế!”

“Ta, đã trở về!”

Diệp Lăng khẽ than, trong nháy mắt, từ trong thân thể hắn có hai bóng người chậm rãi đi ra, cả hai đều cực kỳ cường hãn, đều là Tiên Đế!

“Diệp Lăng ta, trở lại rồi!”

Diệp Lăng cười to, thân thể chấn động, vạn dặm lãnh thổ rung động, hư không run rẩy!

Bình Luận (0)
Comment