Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 113 - Chương 113: Đòi Hợp Đồng.

Chương 113: Đòi hợp đồng.

"Quà gì?"

Lý Đại Trụ nói:

"Cậu đừng kéo mình, mình còn phải xem chuyện gì xảy ra nữa. Tiếng động lớn như vậy, sẽ không phải là bom nổ chứ?"

"Ừm, đúng rồi."

Diệp Lăng vừa đi vừa gật đầu.

"Đúng rồi?!"

Lý Đại Trụ nhất thời mở to hai mắt nhìn:

"Sao cậu biết? Xảy ra chuyện gì?"

"Có người muốn giết vợ tương lai của mình nhưng bị mình ngăn cản, vậy nên vợ của mình định gả cho mình."

Diệp Lăng nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, trình độ mặt dày này có thể cân lên.

Trầm Nguyệt Tâm nghe vậy, lập tức cau mày lại nói:

"Đừng có nói hưu nói vượn."

"Hì hì..."

Diệp Lăng trừng mắt nhìn Lý Đại Trụ.

Tuy rằng Lý Đại Trụ thành thật nhưng cũng không ngốc, hiểu được ý của Diệp Lăng nói cũng cười hì hì hai tiếng.

Đối với nụ cười dâm đãng của hai người, Trầm Nguyệt Tâm thật tình không biết nên nói gì nữa.

Lúc về đến nhà, Vương Thục Phân cũng hỏi thăm một hồi. Khi biết Trầm Nguyệt Tâm thiếu chút nữa gặp tai nạn. Không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cô.

"Trầm Tổng, hút một điếu cho đỡ sợ."

Lý Đại Trụ nói, vậy mà thực sự đưa cho Trầm Nguyệt Tâm một điếu thuốc.

"Tôi không hút thuốc lá."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Đồng thời Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng, thầm nghĩ trong lòng không hổ là quan hệ mật thiết cùng nhau lớn lên.

"A, vậy tôi tự hút."

Lý Đại Trụ châm một điếu thuốc lá, nói với Diệp Lăng:

"Lăng tử, cậu vẫn chưa nói cho mình biết cậu đưa quà gì cho mình."

"Rất nhanh sẽ đến, cậu nhất định sẽ thích."

Diệp Lăng cười thần bí.

Quả nhiên, sau nửa giờ, có người đi tới nhà Diệp Lăng.

"Trầm Tổng, đây là chìa khóa cô muốn."

Trầm Nguyệt Tâm khẽ gật đầu nói:

"Để ở chỗ này đi."

"Xe đã sửa xong, chúng tôi đưa cô trở về?"

Người kia hỏi.

"Không cần."

Không đợi Trầm Nguyệt Tâm mở miệng, Diệp Lăng vung tay một cái nói:

"Hôm nay vợ của tôi sẽ ở chỗ này, ngay mai tôi sẽ đưa cô ấy đi, các người về trước đi."

"Này..."

Người nọ do dự nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, đồng thời trong lòng nghĩ:

"Vợ? Vợ nào? Lẽ nào Trầm Tổng... Là vợ của người này?”

Không có khả năng!

Trầm Tổng nổi danh lạnh lùng, người thích cô xác thực có rất nhiều. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa truyền ra chuyện xấu gì liên quan đến Trầm Tổng.

Thậm chí có rất nhiều người nghĩ, Trầm Tổng... không thích đàn ông!

Nhưng bây giờ, sao lại trở thành vợ của người này? Chẳng lẽ là lén kết hôn?

Nhưng cũng không phải, lấy tài sản của Trầm Tổng có thể mua hơn nữa thành phố Đông Hải, làm sao có thể ở một nơi chim không thèm ị này?

"Ừm, đêm nay tôi sẽ ở chỗ này, anh về trước đi."

Trầm Nguyệt Tâm suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Như Diệp Lăng nói, xe tuy rằng đã sửa xong, nhưng thủ đoạn phía sau đang chờ cô thì nên giải quyết như thế nào?

Trầm Nguyệt Tâm tin tưởng nhất chính là ba người Viên Hằng. Về phần những bảo tiêu khác, Trầm Nguyệt Tâm cũng không tin tưởng.

Nhưng bây giờ ba người Viên Hằng đã đi bệnh viên, cô chỉ có thể dựa vào Diệp Lăng.

Sau tất cả, một mình Diệp Lăng có thể so với 10, 20 người Viên Hằng.

"Vâng."

Người nọ cung kính nói, rồi lui ra.

Chẳng qua trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, bởi vì đối với lời của Diệp Lăng này, Trầm Tổng vậy mà... không phản bác!

Loại chuyện này giống như tháng sáu có tuyết rơi, heo mẹ biết leo cây, bắt chó đi cày... Thật sự là hiếm thấy!

"Sau này đừng nói bậy trước mặt nhân viên của tôi, ảnh hưởng đến hình tượng của tôi trong tập đoàn."

Lúc người này đi, Trầm Nguyệt Tâm mới lên tiếng.

Diệp Lăng bĩu môi, không nói gì.

Vương Thục Phân nhìn Diệp Lăng một chút lại nhìn Trầm Nguyệt Tâm một chút, trong lòng dâng lên một trận vui mừng.

Bà vốn rất yêu thích Trầm Nguyệt Tâm, nếu như hai người thành đôi, vậy tất nhiên là hay nhất!

"Trầm cô nương, trước tiên ngồi chỗ này, tôi đi mua một ít rau, buổi tối lại nấu cho mọi người vài món."

Nói xong, Vương Thục Phân chọt chọt Diệp Lăng.

Diệp Lăng biết, Vương Thục Phân đây là không có tiền.

Đi ra cửa với Vương Thục Phân, Diệp Lăng móc một ít tờ tiền màu hồng từ trong túi ra, nói:

"Mẹ, người cầm số tiền này trước đi, con không mang nhiều tiền mặt. Chẳng qua trong thẻ ngân hàng có tiền, mẹ cứ việc tiêu.”

"Lăng tử, con nói cho mẹ biết, con ở bên ngoài rốt cuộc đi làm ăn buôn bán gì? Sao lại có nhiều tiền như vậy?"

Vương Thục Phân lo lắng nhìn Diệp Lăng nói:

"Mẹ nói cho con biết, chúng ta là người thành thật làm việc cũng phải đoàng hoàng. Không có tiền thì cũng không sao nhưng không thể không có lương tâm, biết không?"

"Mẹ, người yên tâm, con vẫn luôn làm ăn buôn bán với Trầm Nguyệt Tâm. số tiền này chính là làm việc kiếm được, mẹ không cần sợ, cứ tiêu đi."

Diệp Lăng cười nói.

"Lại nói đến Trầm cô nương, mẹ thật sự là không thể tin được. Một cô gái còn trẻ như vậy lại làm chức vụ lớn như thế? Ngay cả Sở trưởng cảnh sát thôn chúng ta đều phải cung kính với cô ấy, hẳn là rất lợi hại đi?"

"Nào chỉ là lợi hại?"

Diệp Lăng nói:

"Mẹ, chỉ cần cô ấy muốn, đâu chỉ là một đồn cảnh sát trực thuộc cỏn con ở đây, ngay cả Giám Đốc cục công an của thành phố Đông Hải cũng phải cúi đầu khom lưng với cô ấy."

Lời này thật không sai, một câu nói của Trầm Nguyệt Tâm đủ để mấy vạn người của thành phố Đông Hải bị đuổi việc, Giám Đốc cục cảnh sát thì nhằm nhò gì?

Thành phố Đông Hải cũng phải xem cô là thần mà đối đãi.

Cái này gọi là có tiền thì có thể hoành hành trong xã hội, như Trầm Nguyệt Tâm vậy. Là nhân vật đứng trên đỉnh cao, giẫm chân một cái cũng khiến toàn bộ thành phố Đông Hải đều phải run rẩy.

Vương Thục Phân không hỏi nhiều nữa, cầm tiền đi mua thức ăn.

Lúc Diệp Lăng trở lại nhà, đưa một chiếc chìa khóa xe Land Rover cho Lý Đại Trụ:

"Này, đây là quà cho cậu."

Lý Đại Trụ nhận lấy chìa khóa, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng phun ra vài từ.

"Làm ra rất thật nha..."

"Rất thật ông nội cậu! Đây thực sự là đồ thật có được hay không?"

Diệp Lăng trợn trắng mắt thiếu chút nữa phun ra bụm máu.

''Thực sự?"

Lý Đại Trụ sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại:

"Cậu nói đây là thật! Đây là chìa khóa xe của Land Rover?! Nhưng cậu đưa cho mình là có ý gì?"

Thật ra hắn cũng đã đoán được, chỉ là không thể tin được mà thôi.

Từ nhỏ Lý Đại Trụ đã có ước mơ, đó chính là có một chiếc xe Land Rover thuộc về mình. Hắn có niềm đam mê tha thiết với xe, người bình thường khó có thể lý giải.

Chỉ là Land Rover quá mắc, thấp nhất cũng phải năm sáu chục vạn, Lý Đại Trụ sao có thể mua được?

Trên thực tế, loại xe cao cấp này, không riêng Lý Đại Trụ mà rất nhiều người cũng không mua nổi.

"Cái này là nhờ vợ của mình đó. Chiếc xe này đưa cho cậu."

Diệp Lăng cười nói.

Trầm Nguyệt Tâm thật sự hết chỗ nói, đơn giản là không để ý nữa.

"Đậu má! Cậu thực sự đưa cho mình một chiếc Land Rover?!!"

Lý Đại Trụ trợn mắt thật to, không thể tin được.

"Xem như là mình đưa cho cậu cũng là vợ của mình đưa cho cậu, bởi vì xe này chính là của cô ấy, chúng ta mỗi người một chiếc."

Diệp Lăng đứng dậy, lôi kéo Lý Đại Trụ, cười nói:

"Đi, cậu không phải là muốn lấy lại bản hợp đồng sao? Bây giờ liền đi, lái xe này đi."

"Tôi cũng đi."

Trầm Nguyệt Tâm cũng đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment