Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 114 - Chương 114: Tiêu Tiền Của Thôn Còn Tưởng Là Của Mình?

Chương 114: Tiêu tiền của thôn còn tưởng là của mình?

Hội ủy thôn của thôn Lan Sơn nằm ở trung tâm thôn Lan Sơn. Là một tòa nhà nhỏ ba tầng, thiết bị lắp đặt bên trong có thể nói là xa hoa hơn với những thiết bị phòng ốc bình thường của thôn dân, độ chêch lệch thực sự quá lớn.

Bên trong sân lớn của hội ủy thôn, đậu một chiếc Audi A6, một chiếc Mercedes cấp E và còn có mấy chiếc xe rèm che bình thường nữa.

Trên thực tế, loại địa phương như thôn Lan Sơn này, lái xe bình thường cũng vô cùng có mặt mũi rồi. Ví dụ như lúc Diệp Lăng trở về cho dù là lái Chery, cũng đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ.

Trong thôn người có xe có thể dùng đầu ngón tay mà đếm. Cho nên có thể thấy rõ ràng sự nghèo khó của thôn Lan Sơn.

Nhưng trong sân lớn của tòa nhà hội ủy thôn này, vậy mà có rất nhiều xe đậu ở đây. Hơn nữa còn có Audi A6 và Mercedes cấp E, so sánh với xe bình thường thì được coi là xe sang rồi.

"Những xe này là của ai?"

Land Rover dừng ở trước cửa hội ủy thôn, chính là do Lý Đại Trụ lái, Diệp Lăng hỏi.

"Còn có thể là của ai?"

Lý Đại Trụ cười lạnh nói:

"Chiếc Mercedes cấp E kia là của Lý Khôn, Audi A6 kia nghe nói là xe dùng của chính phủ, về phần những loại xe bình thường này thì là của đám người Lý Lâm, Lý Thành, Lan Thục Mai."

"Lý Lâm? Lý Thành? Bọn họ đều là anh em ruột của Lý Khôn đi?"

Diệp Lăng cau mày nói.

"Ừm, Lý Khôn là bí thư chi bộ của thôn, Lý Lâm là thôn trưởng, Lý Thành thì là kế toán, Lan Thục Mai lại là vợ của Lý Khôn, cũng là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn."

Lý Đại Trụ nói.

“Nhìn như vậy, một vài vị trí quyền lực trong thôn đều đã bị gia đình bọn họ chiếm? Chiếm cứ những chỗ tốt béo bở này, quả thật thần không biết quỷ không hay!"

Diệp Lăng nhất thời lộ ra nụ cười nhạt.

"Hai người cũng không cần nghĩ không công bằng. Bây giờ chính là như vậy, không có bản lĩnh thì nghĩ những quan viên kia ức hiếp người dân, có bản lĩnh thì theo chân bọn họ cùng nhau mục nát."

Trầm Nguyệt Tâm ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhàn nhạt nói.

"Tôi không nghĩ là không công bằng."

Diệp Lăng lắc đầu nói:

"Bọn hắn ức hiếp những người khác tôi mặc kệ nhưng dám đụng đến người nhà và anh em của tôi, vậy tôi sẽ bất chấp tất cả."

"Mình đã mở chức năng ghi âm của điện thoại. Đại Trụ, cậu sau khi vào trong thì trực tiếp nói muốn lấy hợp đồng, những cái khác không cần quản."

Lý Đại Trụ do dự một chút nói:

"Lý Khôn nuôi hơn 10 tên côn đồ ngồi ăn chờ chết, vạn nhất nháo ra chuyện gì, vậy chuyện này có chút khó làm rồi?"

"Cậu sợ?"

Diệp Lăng trừng mắt với Lý Đại Trụ, nói:

"Không đúng, trước đây cậu không sợ trời không sợ đất, sao giờ càng sống càng thụt lùi rồi?"

"Sát, mình còn sợ những con chó này sao?"

Lý Đại Trụ đưa mắt nhìn Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Ý của mình là, trước tiên đưa Trầm cô nương về nhà rồi hai chung ta muốn nháo thế nào thì nháo, cũng lắm thì bị đánh một trận mà thôi."

"Không cần lo lắng cho tôi, bọn họ không dám đụng đến tôi."

Trầm Nguyệt Tâm bình tĩnh nói.

Lý Đại Trụ vỗ đầu một cái nói:

"Đúng nha, ngay cả Mã Sở trưởng còn cung kính đối đãi với cô. Nếu bọn Lý Khôn biết thân phận của cô, khẳng định ngay cả cái rắm cũng không dám phóng."

"Ông~"

Chân Lý Đại Trụ đạp chân ga, Land Rover nhất thời phát ra một tiếng ông, xe trực tiếp vọt vào sân.

Ở trong sân có không ít người đang đi bộ, thoạt nhìn đều là người trẻ tuổi, chẳng qua ăn mặc rất theo trào lưu, nhìn thì thấy có 10 người trong miệng đa số đều ngậm điếu thuốc.

Nhìn thấy Land Rover tiến vào, ánh mắt của những người này phát sáng, dù sao đây cũng là xe sang trặm vạn.

Chẳng qua lúc người trên xe đi xuống, những người này đều sửng sốt.

"Là hắn?"

"Tao nhớ hắn hình như gọi là Lý Đại Trụ?"

“Trong thôn vẫn chưa phá bỏ và dời đi nơi khác, hắn lấy đâu ra nhiều tiền để mua xe như vậy?"

Có một thanh niên cười hì hì chạy tới, nói:

"Là anh Đại Trụ, xe này không tồi, mua khi nào thế?"

"Người khác đưa."

Lý Đại Trụ tức giận.

Hắn nhớ rõ, lúc mình bị Lý Khôn giữ hợp đồng, lúc bản thân mình tức giận lại bị những thanh niên này vây lại.

Chuyện này xảy ra gần đây, nên ký ức vẫn còn mới mẻ.

Bây giờ thấy mình lái Land Rover, lại gọi mình là 'anh Đại Trụ'?

"Cũng là anh Đại Trụ lợi hại, nếu như cũng có người đưa em một chiếc xe sang như vậy thì tốt rồi."

Thanh niên kia nói.

"Huynh đệ, hỏi một chút, Lý Khôn có ở bên trong không?"

Diệp Lăng kéo cửa xe xuống, vẫy vẫy tay với thanh niên kia.

"A, anh nói là thư kí Lý sao? Ở bên trong."

Thanh niên kia nói:

"Đại ca tìm hắn có chuyện gì không? Có cần em thông báo một tiếng không?"

"Không cần."

Diệp Lăng và Lý Đại Trụ xuống xe, Trầm Nguyệt Tâm cũng xuống theo.

Khi thấy Trầm Nguyệt Tâm bước xuống, mắt của thanh niên kia nhất thời sáng lên.

Mắt của mười người khác cũng đều tỏa sáng, ánh mắt quan sát trên người Trầm Nguyệt Tâm, không thể dời mắt được.

Thấy vậy Diệp Lăng cười nhạt cũng không nói gì.

Ba người đi vào tòa nhà, đi thẳng đến phòng làm việc của bí thư thôn ủy. Ngay cả cửa cũng không gõ lập tức đẩy cửa đi vào.

Làm cho người ta không nghĩ đến chính là bên trong phòng làm việc không chỉ có Lý Khôn mà còn một cô gái tuổi còn trẻ.

Cô gái này thoạt nhìn chừng 23, 24 tuổi, đang ngồi trên đùi Lý Khôn, vẻ mặt ửng hồng, đầu cúi thấp thoạt nhìn rất xấu hổ.

Mà tay của Lý Khôn thì đưa vào trong quần áo của con gái nhà người ta, không ngừng sờ loạn, khóe miệng còn mang theo nụ cười dâm đãng, lộ ra hàm răng vàng khè.

Đám người Diệp Lăng tiến vào nhất thời làm cho hai người sửng sờ tại chỗ.

"Thư ký Lý thật nhàn nhã nha."

Diệp Lăng cười nhạt nói.

Lý Khôn và cô gái kia kịp thời phản ứng lại.

Cô gái kia vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo.

Sắc mặt của Lý Khôn chìm xuống, nói:

"Tiểu Vân, cô đi ra ngoài trước đi."

“Dạ."

Cô gái kia cuối đầu đáp, vẻ mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

"Lý Đại Trụ?"

Sau khi cô gái đi ra ngoài, Lý Khôn bất mãn nhìn Lý Đại Trụ, nói:

"Sao vào phòng cũng không gõ cửa? Có một chút lịch sự nào không vậy?"

"Nếu như gõ cửa, chúng tôi chẳng phải không thể nhìn thấy một màn vừa nãy sao?"

Lý Đại Trụ không nói gì, Diệp Lăng lại mở miệng nói:

"Thư kí Lý cũng đã có tuổi rồi, phương diện ham muốn kia còn mạnh mẽ như vậy. Ban ngày ban mặt làm ra chuyện này, theo tôi thấy, ông hẳn nên đặt một chiếc giường ở đây mới đúng!"

"Cậu tên là Diệp Lăng đúng không?"

Lý Khôn nhíu mày nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười gật đầu:

"Không nghĩ tới thư ký Lý vẫn còn nhớ được tôi, tôi còn tưởng rằng trong mắt của thư ký Lý chỉ có những cô gái trẻ kia chứ."

Nghe nói như thế, sắc mặt của Lý Khôn càng âm trầm hơn.

"Các người tới làm gì? Có việc mau nói, tôi còn phải xử lý văn kiện."

"Tôi xem dáng vẻ thư ký Lý cũng không có bận rộn gì, thế nào khi chúng tôi tới lại phải xử lý văn kiện?'

Diệp Lăng nói.

Lý Khôn nhất thời lộ ra lãnh ý, nhìn Diệp Lăng nói:

"Giọng nói âm dương quái khí này là có ý gì? Có chuyện thì nói nhanh lên, không thì lập tức ra ngoài cho tôi."

"Đi ra ngoài?"

Diệp Lăng bỗng nhiên lớn tiếng nói:

"Hội ủy thôn này là dùng tiền của thôn xây lên đi? Còn nghĩ là của bản thân mình à? Ông nói tôi lập tức đi ra ngoài, tôi không phải là thôn dân của thôn Lan Sơn à?"

Bình Luận (0)
Comment