“Ba!"
Lý Khôn vỗ bàn đứng lên, nét mặt và giọng nói đều nghiêm khắc:
"Diệp Lăng, Lý Đại Trụ, đang tốt đẹp hai người chạy đến chỗ này của tôi nổi điên cái gì?"
"Điên? Ông cho rằng chúng tôi đang phát điên à?"
Diệp Lăng thản nhiên nói:
"Thật buồn cười, thật thú vị, mới vừa rồi còn nói nơi này là do thôn xây lên. Khắp cả thôn Lan Sơn này để ông ở nơi này, bây giờ còn thật xem đây là nhà mình?"
"Tôi nhớ rõ, cậu theo chân mẹ cậu đến đây tái giá đúng không?"
Lý Khôn hừ lạnh nói:
"Nói như vậy, cậu cũng không phải là thôn dân của thôn Lan Sơn, còn nói những lời vô dụng này làm gì?"
"Thư ký Lý thật là quý nhân hay quên, lúc đầu đúng là tôi theo mẹ tôi tới, thế nhưng đã dời hộ khẩu đến đây. Bây giờ thì hay rồi, ông nói vài câu ba xạo liền nghĩ có thể đuổi tôi ra khỏi thôn?"
"Đừng nói nhảm, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với các cậu."
Lý Khôn chỉ vào mười tên thanh niên đang đi bộ ở bên ngoài kia, nói:
"Lý Khôn tôi là ai, chắc các cậu đã biết rồi? Đừng có ép tôi làm chuyện mình không thích. Nếu không hậu quả không phải hai cậu có thể gánh được đâu."
"CMN, tôi thế nào lại sợ chứ?"
Lông mày Diệp Lăng nhíu lại:
"Tôi tất nhiên biết thư kí Lý ngài là người như thế nào! Tham ô, không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái nhà lành. Ông là bí thư thôn mà lại dẫn đầu làm ô uế bầu không khí của xã hội. Thư kí Lý, tự ông nói thử xem, tôi không hiểu ông làm người như thế nào?"
"ĐM, hôm nay cậu đến đây là để gây chuyện đúng không?"
Lý Khôn nhất thời lộ ra lửa giận.
"Thư khí Lý, thực ra hôm nay chúng tôi tới cũng không có chuyện gì khác. Chỉ là muốn tìm ông để lấy hợp đồng mua bán những mảnh đất kia."
Lý Đại Trụ lên tiếng.
"Hợp đồng? Hợp đồng gì?"
Lý Khôn làm bộ không biết.
"Chính là hợp đồng mua bán đất của tôi với những người trong thôn kia. Trước đó thứ ký Lý trực tiếp giữ hợp đồng ở chỗ này. Mấy ngày nay tôi nghe nói, hội ủy thôn không có quyền lợi giữ hợp đồng này, cho nên tôi muốn lấy lại."
Lý Đại Trụ nói.
"Đại Trụ, lời này của cậu là có ý gì, tôi giữ hợp đồng kia khi nào? Lúc trước không phải cậu nói để hợp đồng ở chỗ của tôi sao? Hiện tại tới vu cáo hãm hại tôi, cậu có ý gì?"
Lý Khôn nhìn chằm chằm Lý Đại Trụ, lửa giận trong lòng đã bị đốt cháy.
Ông ta thật không nghĩ đến Lý Đại Trụ lại dám tới đây muốn hợp đồng. Thật không coi 10 tên thanh niên bên ngoài là người đúng không?
Nhiều tên thanh niên trong những tên thanh niên này đều là người bên ngoài, không sợ trời không sợ đất, tuổi cũng không vượt quá 23. Chính là lúc tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, nói tới đánh nhau, một tên đều không muốn sống.
Lý Khôn có tiền, bọn họ có thể đánh, dưới sự thông đồng làm bậy của hai bên, thanh danh xấu của Lý Khôn hầu như là truyền khắp bốn phía thôn xóm. Đúng là ít có người dám đắc tội với ông ta.
"Tôi bảo ông giữ bao giờ?"
Lông mày của Lý Đại Trụ nhất thời nhíu lại.
"Xem trí nhớ của cậu này, lời của mình nói cũng đã quên?"
Lý Khôn nói.
Diệp Lăng đứng ở một bên cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: Lý Khôn này đúng thực là một tên cáo già, có thể làm đến vị trí bí thư thôn này, tất nhiên cũng có không ít tâm kế, biết đám người mình không dám làm gì. Vậy nên lại giả vờ nói tới nói lui, không có chỗ thiếu sót nào.
"Ông!"
Dù sao Lý Đại Trụ cũng không có tâm kế gì, trong lúc này không biết nên nói gì để phản bác lời của Lý Khôn.
"Được, coi như là Đại Trụ bảo cất ở chỗ này đi."
Diệp Lăng lên tiếng, nói với Lý Khôn:
"Thư kí Lý, nếu là Đại Trụ bảo cất ở chỗ này. Như vậy hiện tại muốn lấy về, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Tất nhiên là không thành vấn đề, chỉ là."
Lý Khôn nhìn Lý Đại Trụ thật sâu, nói:
"Đồ cất trong hội ủy thôn cũng phải thu phí cất giữ, về phần phí bao nhiêu, Đại Trụ đã biết."
"Tôi biết cái đầu ông!"
Lý Đại Trụ cũng không có nhiều sự nhẫn nại, lúc này liền chỉ vào Lý Khôn mắng:
"CMM, còn có phí cất giữ? Cất giữ ông nội mày! Tôi còn không biết trong lòng ông nghĩ gì sao? Những năm gần đây, ông làm thư kí thôn đã bóc lột những thôn dân chúng tôi còn ít sao?"
"Tôi bóc lột thôn dân như thế nào? Nếu như tôi bóc lột thôn dân, bọn họ còn chọn tôi là thư kí thôn sao?"
Lý Khôn âm trầm nói.
"Cho ông mặt mũi ông lại không biết xấu hổ, CM nhà ông, lúc chọn thư kí thôn, ông để thôn dân bỏ phiếu chọn sao? Núi cao hoàng đế xa, không ai có thể quản được ông. Ông trực tiếp bỏ phiếu chọn chính mình, còn nói chúng tôi bỏ phiếu chọn ông? Nếu chúng tôi có cơ hội bỏ phiếu chọn, chọn con chó cũng sẽ không chọn ông!"
"Lý Đại Trụ, chú ý lời nói của cậu!"
Lý Khôn quát lớn.
"Con mẹ con chó thối nhà ông, tôi mắng ông đó, thì làm sao?"
Lý Đại Trụ đối chọi gay gắt.
"Cậu được lắm."
Lý Khôn chỉ vào Lý Đại Trụ nói:
"Vốn tôi còn nể tình cậu là một phần của thôn, tôi cũng không muốn động vào cậu. Nhưng cậu con mẹ nó hết lần này đến lần khác muốn chết. Vậy cũng chớ trách lão tử vô tình!"
Rất rõ ràng, Lý Khôn đã không nhịn được nữa.
Đúng như lời của Lý Đại Trụ nói, núi cao hoàng đế xa, ở vùng núi nhỏ hẻo lánh này, rất ít khi lãnh đạo cấp trên đến đây thị sát. Lý Khôn chính là hoàng đế ở chỗ này, là thổ bá vương.
Nào có ai giống như Lý Đại Trụ, dám nói như vậy với ông ta?
Nhịn không được, Lý Khôn cũng không muốn nhịn nữa!
Về phần bọn Lý Đại Trụ muốn đặt bẫy mình?
Buồn cười, Lý Khôn cũng không phải người ngu, chờ lúc đánh xong ba người này, tất nhiên sẽ tìm kiếm cả người họ. Cho dù không có ghi âm hay thu hình lại, điện thoại của ba người Lý Đại Trụ cũng đừng nghĩ lấy lại.
"Đều tiến vào đây cho tôi!"
Lý Khôn hô về phía bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài những thanh niên kia mới nghe được tiếng mắng của Lý Đại Trụ cũng sớm đã chuẩn bị tốt. Lúc này nghe tiếng kêu của Lý Khôn, lập tức giống như ong vỡ tổ mà tràn vào.
"Vào CM ông!"
Không đợi những thanh niên này ra tay, Lý Đại Trụ đã tiến lên một bước hung hăng đá trên người Lý Khôn.
Nói như thế nào đi nữa Lý Khôn đã hơn 40 tuổi. Hơn nữa vóc người cũng không vạm vỡ như Lý Đại Trụ, sao có thể đánh lại Lý Đại Trụ?
Lúc này Lý Khôn phát ra một tiếng ôi, thân thể liền đụng vào tường.
"Lý Đại Trụ, cm mày dám đánh tai?!"
Lý Khôn đứng dậy giận dữ hét lên.
"Đánh ông? Ngày hôm nay tôu còn muốn phế ông!"
Lý Đại Trụ vừa nói vừa xông lên.
"Đều đứng đó cái làm gì? Nhanh xông lên!"
Lý Khôn dữ tợn nói:
"Bắt người phụ nữ kia lại cho tôi, về phần hai người này, đánh chết ở chỗ này cho tôi!"
Đối với người phụ nữ nghiên nước nghiên thành như Trầm Nguyệt Tâm. Từ khi bước vào, Lý Khôn cũng đã chú ý đến, chỉ là không biểu hiện quá mức rõ ràng mà thôi.
"Ai dám tới, tôi phế đi người đó."
Diệp Lăng lạnh nhạt tiến lên, trong tay chẳng biết xuất hiện một thanh đao từ lúc nào.
Chính là Tam Lăng đao!