Tam Lăng đao sáng loáng, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, soi sáng ba mặt trên của lưỡi dao, ánh sáng phản xạ vào trong mắt của những tên thanh niên này.
Tia sáng chói mắt sắc bén này, nhất thời làm cho bọn họ rùng mình một cái.
Quan trọng nhất không phải là lưỡi dao này mà là ba móc câu màu đen kia.
Móc câu này... Tuyệt đối là vũ khí sắc bén dùng để câu cúc hoa!
Đúng, nhóm thanh niên này thì nhiều người, Diệp Lăng lại chỉ có một người. Đừng nói là cầm Tam Lăng đao, dù có cầm một thành Đại Khảm đao cũng vô dụng. Sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh.
Nhưng bạn cũng không suy nghĩ thử, trước khi bị đánh, hắn nhất định sẽ liều mạng một trận. Làm cho nhóm người này bị thương một chút!
Ai muốn tiến lên?
Ai CMN dám tiến lên?
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, chừng hơn mười người cứ như vậy đứng tại chỗ, không dám ra tay.
"A!"
"Đậu má!"
"Đau!"
Lúc này toàn bộ hội ủy thôn có phần yên tĩnh, mà trong sự yên tĩnh đó, tiếng kêu thảm thiết của Lý Khôn vang lên đặc biệt chói tai.
Tuy rằng Lý Đại Trụ làm người thành thật, nhưng một khi bắt đầu đánh thì rất liều mạng. Một đá lại một đá, làm cho Lý Khôn không bò dậy nổi, khuôn mặt bị giẫm đến chảy đầy máu tươi.
Loại cảm giác này...
Đúng, lấy tâm trạng của Lý Đại Trụ ngay lúc này, giống như giẫm lên một đống phân.
"Tiếp tục như vậy, thư ký Lý sẽ bị đánh chết mất."
Hơn mười tên thanh niên liếc nhìn nhau. Mấy người phía trước bỗng nhiên cầm lấy một cái ghế, ngăn ở trước người, vọt tới chỗ Diệp Lăng.
"Người nào giúp, ngày hôm nay tôi cường bạo cúc hoa."
Diệp Lăng lắc đầu, lúc tên thanh niên cầm cái ghế xông tới. Hắn bỗng nhiên nhấc chân, sức mạnh của chân giống như 44 con ngựa, đồng loạt đá vào mặt trên của cái ghế kia.
Thoạt nhìn không có mấy sức lực, thậm chí trên mặt của tên thanh niên này còn lộ ra một nụ cười mỉm. Dù sao cái ghế này cũng làm bằng gỗ thật.
Nhưng không để nụ cười của gã hoàn toàn nở ra, chợt nghe thấy một tiếng răng rắc.
Ngay sau đó, ý thức của tên thanh niên này liền mơ hồ.
Gã chưa từng ngồi qua máy bay, nhưng vào giờ phút này lại cảm nhận rõ được cảm giác ngồi trên máy bay.
Sau một phút, gã liền cảm nhận được cảm giác máy bay rơi xuống.
"Thình thịch!"
Một thanh âm lớn truyền đến, những tên thanh niên khác cũng trừng mắt há mồm.
Chỉ thấy cái ghế kia đã bị phá, mà tên thanh niên bị đá trúng cũng nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
Về phần vách tường bị gã đụng vào, vì đã được xây dừng từ lâu nên lớp sơn quét trên tường cũng đều rơi xuống. Nếu dùng một chút lực nữa có phải gạch cũng rớt luôn không?
Sức mạnh của người này? Nói cách khác...
Má, người này còn là người sao?!
Quả thực là cầm thú! Cầm thú!!!
"Nào nào nào, tới đây."
Diệp Lăng thản nhiên tự đắc lấy ra một điếu thuốc đốt lên, sau đó hút một hơi thật sâu, phun ra một làn khói.
Dáng vẻ kia, bạn sẽ không muốn nhìn thấy, bởi vì nhìn rồi sẽ làm bạn muốn đánh chết hắn.
Bốn chữ____ Thật con mẹ nó quá trâu bò!
Được rồi là bảy chữ.
Mặc kệ là mấy chữ, dù sao mà nói nhìn thấy một đá này của Diệp Lăng, thực sự không ai còn dám tiến lên nữa.
Kẻ ngu cũng nhìn ra được, Diệp Lăng chí ít cũng là bộ đội đặc chủng, thực lực quá mạnh mẽ. Một đá vừa mới kia, bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều đạt đến trình độ làm cho người khác hoảng sợ.
Để bản thân cảm nhận cảm giác này?
Còn thật không bằng cởi quần ra, chờ người ta đến bạo cúc hoa!
"Mày... Bọn mày... đều cmn xông lên đi!!"
Khuôn mặt của Lý Khôn hầu như bị Lý Đại Trụ giẫm thành thịt rồi. Thật vất vả mới lộ khuôn mặt từ đế giày ra, lúc này mới thét kêu cha gọi mẹ.
"Thư kí Lý, người này... Người này quá mạnh!"
Một tên trong đó nói.
"ĐM!"
Lý Khôn trực tiếp mắng:
"Lão tử cho bọn mày ăn, cho bọn mày uống, mà bọn mày lại đứng nhìn nó đối với tao như vậy sao? Mười mấy người bọn mày mà không đánh lại một người? Sao không đi chết đi!!"
"Tao nói cho chúng mày biết, ngày hôm nay nếu không đánh chết hai người này, tao sẽ gửi mấy chuyện chúng mày làm trước đây tới cho cục cảnh sát!"
Nghe vậy, những tên thanh niên này đều run lên, trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
Chẳng qua sự tàn nhẫn này không phải nhằm vào Diệp Lăng và Lý Đại Trụ mà là nhằm vào Lý Khôn.
Không cần phải nói, ai cũng ghét kẻ uy hiếp mình.
Chẳng qua sau này bọn hắn còn phải trông cậy vào Lý Khôn. Lúc này liền cắn răng, không còn do sự, vọt tới chỗ Diệp Lăng quyền đấm cước đá.
Diệp Lăng ngăn Trầm Nguyệt Tâm ở phía sau mình, nắm lấy một cánh tay của một trong những tên trong đó. Chân phải chợt đá ra, lần thứ hai đá một người xa mấy mét.
Cùng lúc đó, Diệp Lăng bắt lấy tay của tên trước mặt, cũng đá một cái giống như vừa nãy. Nhưng không buông tay của gã ra, mà là làm cho gã ngã rầm trên mặt đất.
"Đều nhìn lấy!"
Diệp Lăng bỗng nhiên hét lớn, dọa người xung quanh nhảy dựng.
Chẳng qua tiếng hét ấy cũng thật sự nổi lên tác dụng. Ngay cả Lý Đại Trụ cũng dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng.
"Nhìn cái gì?"
Lý Đại Trụ ngạc nhiên hỏi.
"Xem mình bạo cúc hoa!"
Diệp Lăng cầm Tam Lăng đao, không nói hai lời, trực tiếp thọc qua cửa sau của tên thanh niên kia.
"Xuy!"
Máu chảy ba thước!
Thực sự là ba thước!
Lúc Tam Lăng đao sáng loáng đâm vào cúc hoa, trong nháy mắt Diệp Lăng lại rút ra. Máu tươi giống như núi lửa phun trào, cũng không biết có làm mông của gã này từ trĩ sang bị đâm hỏng hay không.
"A!!"
Tiếng kêu thảm thiết giống như heo mẹ bị giết từ trong miệng tên thanh niên truyền ra. Cúc hoa của gã bị Diệp Lăng đâm một đao như vậy, đừng nói là máu ngay cả phân cũng muốn phun ra ngoài.
Chẳng qua Diệp Lăng ra tay vẫn chưa mạnh lắm, móc câu trên Tam Lăng đao vẫn chưa đi vào. Nếu không đừng nói cái mông này của gã thanh niên bị hỏng thậm chí ngay cả mạng cũng sẽ trực tiếp mất.
Những tên thanh niên kia trừng mắt há mồm, khóe miệng hung hăng co quắp lại, tim đều muốn nhảy lên cổ họng.
Má nó, đây là loại tư vị gì...
"Mẹ nó... Biến thái!"
Nhưng tên thanh niên này không dám ở nơi này lâu nữa, xoay người chạy ra ngoài.
Về phần những việc làm của mình bị báo đến cục cảnh sát?
Ngươi rất muốn đâm đúng không, lão tử tình nguyện vào cục cảnh sát cũng không muốn bị ngươi đâm cúc hoa!
Cường bạo cúc hoa!
Đây cũng không phải chỉ đơn giản là đau, còn là sự dằn vặt trong tâm hồn.
Giống như mấy ngày trước có đọc được một tin tức. Hai tên nam nhân yêu nhau, trong đó một người bị một người nam khác trong đó chọt cúc hoa. Không chỉ vậy người nam đó còn đoạt đi tất cả tài sản của người bạn trai kia, lại còn cường bạo người bạn trai kia nữa...
Ngươi nói cái việc bị nam nhân đâm, có bao nhiêu thống khổ?
Rất rõ ràng, tên thanh niên bị bạo cúc hoa kia, đoán chừng cũng không muốn sống nữa.
"Đơn giản như vậy? Tôi còn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến cơ chứ."
Diệp Lăng nhìn những tên thanh niên chạy ra ngoài kia, lắc đầu thở dài nói.
Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Chỉ với cái thủ đoạn này của anh, còn cần một trận ác chiến gì đó sao?"
Diệp Lăng trầm mặc một chút, nghiêm túc nói:
"Cô không biết, nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của tôi, là đâm cúc hoa người khác."
"Mà hôm nay, tôi làm được rồi."
Trầm Nguyệt Tâm:
"..."