Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 117 - Chương 117: Cảnh Sát Tới Cửa

Chương 117: Cảnh sát tới cửa

Đối với loại người vô sỉ như Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm cũng thật hết chỗ nói rồi.

Tiếp xúc ngày ngày càng nhiều với Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm cũng ngày càng phát hiện, sự dâm đãng của Diệp Lăng lại càng nhiều hơn sự tưởng tượng của Trầm Nguyệt Tâm. Tất nhiên cũng càng thêm thần bí.

Ví dụ như lần gặp nguy cơ trước đó, ngay cả nhóm cường giả trong gia tộc như Viên Hằng cũng bị nổ đến trọng thương, nhưng Diệp Lăng lại có thể cứu mình ra.

Theo lý mà nói, Trầm Nguyệt Tâm vẫn luôn nghĩ nếu như không có Diệp Lăng, lần nguy cơ này chính mình phải chết không thể nghi ngờ.

"Thư ký Lý, thế nào? Chân của tôi có thơm không?"

Giọng nói của Lý Đại Trụ truyền tới.

Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm đều quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy chân phải của Lý Đại Trụ, vậy mà không mang giày.

Đồng thời bọn họ cũng cảm nhận được một 'mùi hương' nồng nặc tỏa ra từ chân của Lý Đại Trụ.

Mắt Lý Khôn trợn trắng, gần như là muốn chết rồi.

Cũng không biết là bị Lý Đại Trụ đánh hay là bị mùi chân của Lý Đại Trụ hun chết.

Diệp Lăng cũng có phần không hiểu, hỏi:

"Đại Trụ, thương hiệu giày của cậu là gì?"

Lý Đại Trụ vuốt đầu, cười hì hì nói:

"Không có nhãn hiệu gì, chỉ là mẹ mình đi chợ mua cho mình."

Diệp Lăng gật đầu thật sâu:

"Thật sự là người bán hàng có lương tâm, tác dụng phong kín này thực sự không tồi. Lúc mang giày vào, một chút mùi cũng không ngửi được."

Trầm Nguyệt Tâm:

"..."

Lý Đại Trụ cũng cười xấu hổ, chân lại càng đặt lên mặt Lý Khôn.

"Thư ký Lý, còn giả chết?"

"Khụ khụ!"

Bỗng nhiên Lý Khôn ho kịch liệt lên.

Hết cách rồi, ông ta có thể nhịn bị Lý Đại Trụ đánh tơi bời nhưng mùi của cái chân này thì không thể nhịn nữa!

Quá CMN nồng!

"Thế nào, hiện tại có thể đưa hợp đồng cho tôi chứ?"

Lý Đại Trụ uy hiếp nói.

"Tôi cho cậu, tôi cho cậu."

Lý Khôn rốt cuộc hoàn toàn phục rồi.

Nếu hôm nay không đưa hợp đồng ra, không bị Lý Đại Trụ đánh chết cũng bị Lý Đại Trụ làm thúi chết.

"Vậy nhanh lên, đừng có lãng phí thời gian."

Lý Đại Trụ không nhịn được nói.

Rất nhanh, Lý Khôn đã lấy hợp đồng ra.

Ba người Diệp Lăng cũng không ở chỗ này lâu hơn, lập tức lái xe về nhà.

...

Về đến nhà Vương Thục Phân đã nấu cơm xong.

Mặc dù bây giờ chỉ hơn 4 giờ chiều. Chẳng qua Vương Thục Phân rõ ràng sợ tiếp đón Trầm Nguyệt Tâm không chu đáo.

Trầm Nguyệt Tâm lễ phép muốn hỏi có cần giúp gì không, nhưng tất nhiên bị Vương Thục Phân cự tuyệt.

Lý Đại Trụ vui mừng cầm bản hợp đồng, không ngừng lật xem. Sau khi xem xong, lúc này mới gật đầu nói:

"Một trang cũng không thiếu."

"Chờ xem, rất nhanh cảnh sát sẽ tìm đến nhà của chúng ta."

Diệp Lăng cười lạnh nói:

"Lấy cái tính tình của tên khốn Lý Khôn kia, sẽ không dễ dàng nuốt xuống cục tức này đâu. Hắc đạo không được, ông ta tất nhiên sẽ tìm đến bạch đạo."

"Cảnh sát thì như thế nào?"

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói:

"Tới như thế nào thì vẫn phải trở về như thế đó."

"Ha ha quả nhiên là Tổng tài, bá đạo!"

Diệp Lăng cười to nói.

Quả nhiên, nửa giờ sau, trong thôn bỗng nhiên truyền đến còi xe cảnh sát.

Hơn nữa tiếng còi này rất nhanh xuất hiện ở cửa nhà Diệp Lăng.

Một đám cảnh sát bước vào, đi đầu là Mã sở trưởng thuộc cục cảnh sát khu vực thôn Lan Sơn.

Lý Khôn cũng đi theo.

"Diệp Lăng, cậu lăn ra đây cho tôi!"

Vẫn chưa vào tới cửa, Lý Khôn liền hô lớn.

"Ồn ào cái gì? Bị đánh vẫn chưa đủ đúng không?"

Diệp Lăng cau mày từ bên trong đi ra.

"Mã sở trưởng, chính là hắn!"

Lý Khôn chỉ vào Diệp Lăng nói:

"Chính là hắn đâm cửa sau của tiểu Lưu, còn có Lý Đại Trụ thông đồng làm bậy với hắn. Vết thương trên mặt tôi đều là do bị bọn họ đánh."

Mà lúc Mã sở trưởng thấy Diệp Lăng thì rõ ràng sửng sốt.

Sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Thằng ngu này!"

Trong lòng Mã sở trưởng mắng thầm.

Sáng hôm nay ông ta mới thấy qua Diệp Lăng, nhưng bởi vì nguyên nhân từ Trầm Nguyệt Tâm giúp Diệp Lăng, sao có thể quên nhanh như vậy được?

Lúc Lý Khôn gọi điện thoại cho mình cũng không nói tên. Nếu như sớm biết việc này có liên quan đến Diệp Lăng, Mã sở trưởng có chết cũng không đến.

Ông ta cũng không quan tâm Diệp Lăng mà là ông ta chú ý đến Trầm Nguyệt Tâm!

Trùng hợp đúng lúc này, Trầm Nguyệt Tâm cũng theo ra.

"Trầm Tổng?"

Mặt của Mã sở trưởng lập tức biến thành khổ qua, cười làm lành:

"Thì ra Trầm Tổng còn chưa đi, nếu cô vẫn chưa đi sao lại không đánh tiếng trước? Thôn Lan Sơn này của tôi mặc dù không có khách sạn nào quá tốt. Nhưng tóm lại vẫn có chút đặc sản, mùi vị cũng không tồi, nếu không tôi mời cô nếm thử?"

Nghe nói như thế, Lý Khôn sửng sốt.

Đây là ý gì?

Tự bản thân Mã sở trưởng tới, thế nào còn đi nịnh hót người phụ nữ kia?

"Không cần."

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói.

"Mã sở trưởng, cô ta là?"

Lý Khôn không hiểu hỏi.

Mã sở trưởng tức giận nói:

"Sáng hôm nay trong nhà anh có chuyện nên không đến, hiện tại thì tốt rồi có thể quen biết một chút. Vị này chính là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, Trầm Nguyệt Tâm."

"Tập... Tập đoàn Hoa Mỹ... Tổng tài?"

Lý Khôn nhìn Trầm Nguyệt Tâm, nuốt ngụm nước miếng vào trong cổ họng.

Giờ phút này, Lý Khôn thật là hận không thể đâm đầu vào tường chết!

Đậu má, Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ!!!

Nếu chỉ muốn đụng đến Diệp Lăng và Lý Đại Trụ thì không sao nhưng lúc ở hội ủy thôn Lý Khôn còn tự mình điểm danh nói chừa người phụ nữ này lại.

Chừa lại!!!

Chừa lại cái đầu ngươi!

Đây không phải là động thủ trên đầu thái tuế sao, muốn chết?

Quái vật lớn như tập đoàn Hoa Mỹ là gì? Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ là dạng người gì?

Nếu như Lý Khôn biết thân phận của Trầm Nguyệt Tâm, dù cho ông ta 10 lá gan ông ta cũng không dám đắc tội với Trầm Nguyệt Tâm.

"Này..."

Miệng Lý Khôn mở rồi lại mở nhưng cuối cùng không tìm được lời gì để nói.

"Mã sở trưởng, tôi xem an ninh trật tự của thôn Lan Sơn này, thật là ‘an toàn’ nha."

Trầm Nguyệt Tâm nhìn Mã sở trưởng, nói:

"Sáng hôm nay xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại tốt rồi, thư kí Lý này còn muốn đánh chủ ý trên người tôi."

"Đánh chủ ý vào cô ?"

Mã sở trưởng không hiểu hỏi:

"Trầm Tổng, ý của cô là?"

"Xế chiều hôm nay, tôi cùng với Diệp Lăng còn có Lý Đại Trụ đến đòi hợp đồng cho Lý Đại Trụ. Thư ký Lý thì hay rồi, không nói hai lời, liền tìm tới hơn 10 tên biết đánh nhau, còn muốn chừa tôi lại. Đến bây giờ tôi còn không rõ, thư ký Lý chừa lại là muốn làm gì?"

"Làm gì?"

Trầm Nguyệt Tâm có thể không rõ?

Nhưng Mã sở trưởng có thể không rõ sao?

Giờ phút này, Mã sở trưởng thật sự muốn ăn chết tên Lý Khôn này.

CMN ngươi đắc tội với ai cũng được, sao lại đắc tội với Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ!!

Người ta tùy tiện xoa xoa ngón tay là đủ bóp chết ngươi rồi.

"Mã sở trưởng, tôi... Tôi thực sự không biết đây là Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ!"

Sắc mặc Lý Khôn trắng bệch.

"Nếu biết thì ông không dám?"

Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Nói cách khác, nếu như tôi không phải là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, thì kết cục của tôi là gì?"

Bình Luận (0)
Comment