Trầm Nguyệt Tâm nói rất bình tĩnh, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra trong giọng nói của cô xen lẫn sự phẫn nộ.
Nhất là Mã Lâm.
Chuyện buổi sáng hôm nay thì cũng thôi đi, dù sao cũng không trực tiếp đắc tội với Trầm Nguyệt Tâm.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, thằng ngu Lý Khôn trực tiếp khi dễ đến trên đầu của Trầm Nguyệt Tâm.
"Mã sở trưởng cảm thấy, loại chuyện này nên xử lý thế nào?"
Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói.
Mã Lâm há miệng, âm trầm nói:
"Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó!"
"Là sao?"
Trầm Nguyệt Tâm nói:
"Nếu như Mã sở trưởng xử lý không tốt cũng không sao, tôi sẽ tự mình đến xử lý. Chẳng qua đến lúc đó, có thể sẽ rút giây động rừng, ngay cả Mã sở trưởng sẽ cùng xử lý luôn một thể."
Nghe vậy, thân thể của Mã Lâm run lên, vội vàng nói:
"Trầm Tổng yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng thuyết phục."
"Hiện tại tôi muốn một câu trả lời thuyết phục."
Trầm Nguyệt Tâm nói.
Mã Lâm coi như là bị buộc tới cực điểm rồi, ông ta cắn răng nói:
"Lý Khôn tham ô, ban ngày ban mặt mà cường đoạt phụ nữ đàng hoàng, cưỡng hiếp phụ nữ nhưng chưa thành, những cái này đều là tội. Tin rằng đến lúc ra tòa án, không chỉ vị trí bí thư thôn bị lấy đi, mà còn có thể hưởng thụ một ít lương khô miễn phí của quốc gia."
Nghe nói như thế, Lý Khôn rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Trầm Tổng tha mạng, Trầm Tổng tha mạng!"
Lý Khôn khóc kể lể:
"Tôi thực sự không biết cô là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ. Nếu như biết, có cho tôi 100 lá gan, 1000 lá gan tôi cũng không dám đắc tội cô! Van cầu cô thả cho tôi một con đường sống, chuyện bị đánh tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, van cầu Trầm Tổng!"
"Chuyện ông bị đánh chính là do ông đáng đánh. Đừng nói ông cho rằng không có xảy ra, dù ông có coi chuyện đó xảy ra thì có thể thế nào chứ?"
Trầm Nguyệt Tâm phất phất tay, nói:
"Mã sở trưởng, lập tức mang theo người này biến mất trước mặt tôi, tôi không muốn gặp lại ông ta."
"Vâng."
Mã Lâm vung bàn tay lên, lập tức có có cấp dưới còng tay Lý Khôn lại.
Trong lòng những cấp dưới kia cũng thầm than một tiếng. Lý Khôn ở mười dặm xung quanh thôn này, coi như là một nhân vật có mặt mũi, là một thổ vương. Không ngờ vậy mà không có mắt đắc tội với Trầm Nguyệt Tâm, cả đời này xem như là xong rồi.
"Đa tạ Trầm Tổng hỗ trợ."
Lý Đại Trụ cười hì hì nói.
Nếu không có lời nói của Trầm Nguyệt Tâm, đừng nói là xử lý Lý Khôn, ngay cả muốn đàm phán cũng rất khó khăn rồi.
Đây chính là vấn đề địa vị cao thấp giữa người với người.
Địa vị thấp, nói một vạn câu cũng không có tác dụng gì.
Địa vị cao chỉ nói một câu đơn giản thôi là có thể quyết định được sinh tử của một người.
"Không có gì, Diệp Lăng đã cứu tôi một mạng, anh là bạn của Diệp Lăng, giúp anh cũng không phải là chuyện lớn gì."
Trầm Nguyệt Tâm nói.
Tiếp xúc ngày càng với Diệp Lăng, lúc đầu Trầm Nguyệt Tâm không thích nói chuyện, bây giờ càng nói nhiều rồi.
...
Ăn cơm tối xong, Lý Đại Trụ cầm hợp đồng vui mừng về nhà.
Vương Thục Phân thì bắt đầu sắp xếp phòng cho Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm.
"Dì, cháu có thể ở cùng một phòng với người không?"
Trầm Nguyệt Tâm nói.
"Như vậy sao được."
Vốn Vương Thục Phân muốn nói để cho Diệp Lăng và mình ở một phòng, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng vẫn luôn ở phía sau Trầm Nguyệt Tâm nháy mắt với mình, bỗng nhiên hiểu được ý của Diệp Lăng.
"Trầm cô nương, chuyện buổi sáng hôm nay dì cũng đã nghe nói. Cháu ở cùng một phòng với dì thật sự là quá nguy hiểm. Lăng tử có năng lực bảo vệ cháu, dì cảm thấy để cháu và nó ở cùng một phòng vẫn thích hợp hơn."
Lúc nói ra lời này, mặt của Vương Thục Phân cũng có phần đỏ lên.
Vương Thục Phân là người thành thật, không thích dối trá, cũng không biết dùng tâm kế. Chẳng qua vì Diệp Lăng, bà coi như là lấy mặt già nua này đánh bạc.
"Ở một phòng với Diệp Lăng?"
Trầm Nguyệt Tâm nhíu mày lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng còn đang giơ ngón cái với mẹ mình. Thấy Trầm Nguyệt Tâm quay đầu liền vội vàng thu tay về, vội ho một tiếng, dáng vẻ thật nghiêm túc.
"Dì, cháu ở cùng phòng với người đi, khoảng cách cũng không phải là quá xa. Nếu như thật sự có nguy hiểm gì, Diệp Lăng cũng có thể chạy tới rất nhanh"
Trầm Nguyệt Tâm lại nói.
"Trầm cô nương, lời dì nói cháu cũng không thể không nghe."
Vương Thục Phân nói:
"Cháu suy nghĩ thử đi, tuy là trong nhà không lớn lắm, thế nhưng tối ngủ không đóng cửa phòng sao? Nếu như thực sự có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, Lăng tử cũng không thể xuất hiện trong phòng ngay được. Dì thấy cháu và Lăng tử ở cùng một phòng là thích hợp nhất, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cháu nói có đúng không?"
"Là rất đúng!"
Diệp Lăng cũng không biết xấu hổ nói:
"Cô cũng không suy nghĩ thử xem, vạn nhất có tay súng bắn tỉa ngắm vào cô, nổ súng với cô, tôi bảo vệ cô như thế nào đây? Cho nên mới nói, cô nên ở cùng phòng với tôi. Dù nói thế nào đi nữa, tôi cũng có thể giúp cô đỡ đạn, cô nói có phải không?"
Trầm Nguyệt Tâm xem như đã nhìn ra, một già một trẻ này đang phụ họa lẫn nhau!
Trước đó cô còn cảm thấy Vương Thục Phân rất phúc hậu, thành thật. Sao bây giờ lại có loại cảm giác thượng bất chính hạ tắc loạn?
"Cứ như vậy đi."
Vương Thục Phân đẩy Trầm Nguyệt Tâm vào trong một căn phòng, đồng thời nói:
"Dì cũng đều trải xong chăn cho hai đứa rồi, điều kiện gia đình đơn sơ, không so được với những khách sạn lớn, biệt thự lớn. Trầm cô nương đừng cảm thấy không quen là được."
Trầm Nguyệt Tâm cũng không còn biện pháp nào, cô có thể mặt lạnh đối với những nhân viên trong tập đoàn kia, thậm chí là Hội đồng quản trị, nhưng đối với Vương Thục Phân lại rất bất đắc dĩ.
Sau khi Trầm Nguyệt Tâm tiến vào phòng, Vương Thục Phân đóng cửa lại, lúc này mới thở ra một hơi.
"Tiểu tử thối, về sau loại này chuyện này chớ dính dáng gì đến mẹ con. Trầm cô nương người ta là một cô gái tốt. Nếu như con có thích cũng không thể dùng biện pháp như thế biết không?"
Vương Thục Phân nói.
"Mẹ , cảm ơn người!"
Diệp Lăng cười hì hì nói.
"Đừng nói những lời vô dụng kia, mẹ đã sáng tạo cơ hội cho con rồi đó, còn phải xem con nắm chặt như thế nào."
Vương Thục Phân dừng lại một chút, còn nói thêm:
"Nhưng mà mẹ nói cho con biết, làm người phải có lương tâm. Nếu như người ta không muốn, con cũng không thể ép buộc. Nếu không mẹ đánh chết tiểu tử thối con!"
Trên trán Diệp Lăng toàn vạch đen, bất đắc dĩ nói:
"Mẹ, người coi con là hạng người như vậy sao?"
"Nhìn con không phải là thứ tốt gì, phong lưu giống cha con."
Vương Thục Phân nói.
Diệp Lăng thật bất đắc dĩ, có người mẹ nào nói con trai mình như vậy sao?
"Ai, cũng không biết cha con bây giờ ở đâu..."
Vương Thục Phân lại than thở.
Nhắc tới chữ 'cha' này, vẻ mặt Diệp Lăng trở nên lạnh lẽo, nói:
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, lúc ông ta vứt bỏ hai chúng ta thì không đáng để mẹ nhớ tới ông ta."
Cha của Diệp Lăng tiền nhiệm cũng không phải đã chết, mà là lúc Diệp Lăng còn nhỏ, bỏ lại hai mẹ con hắn mà đi.
"Con nói cái lão già kia lúc đi cũng không nhắn gửi lại cái gì. Mẹ tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng của ông ta..."
Nói đến đây, Vương Thục Phân bắt đầu khóc thút thít.
Diệp Lăng nhíu nhíu mày, đối với người được gọi là 'cha' kia, hắn cũng không có ấn tượng gì. Bởi vì lúc cha hắn đi, hắn cũng không nhớ gì cả, ngay cả hình dáng của cha cũng không biết.