Sau khi an ủi Vương Thục Phân một lát, đợi Vương Thục Phân ổn định lại tâm trạng thì Diệp Lăng mới về phòng.
Trầm Nguyệt Tâm mặt lạnh ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy Diệp Lăng đi vào. Ánh mắt sắc như dao lập tức rơi trên người của Diệp Lăng.
Khóe miệng Diệp Lăng giật giật, có chút xấu hổ.
"Cái đó, cái này... Cô có quen không?"
Đối mặt với ánh mắt của Trầm Nguyệt Tâm, Diệp Lăng thật sự có phần không chịu nổi.
Ngươi nói xem một cường giả Hậu Thiên trung kỳ lại không chịu nổi ánh mắt của một người phụ nữ bình thường?
Không có biện pháp, chính là không chịu nổi, ngươi còn có thể làm gì?
Đây cũng không phải là nhìn vào thực lực, mà là xem da mặt của người nào tốt hơn?
Tốt hay không tốt!
“Cái chăn này rất mềm ha..."
Diệp Lăng sờ sờ chăn, tự nói với mình.
"Ừ, giường này cũng tạm được, chỉ là hơi cũ. Nếu đổi thành giường Simmons thì tốt rồi.
"Cái kia... Có cần uống nước không?"
"Tôi rót cho cô một ly nước đi."
Diệp Lăng cầm ly nước chạy ra khỏi phòng.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong phòng và bên ngoài phòng quả thật là hai cảm giác khác nhau!
Diệp Lăng mở miệng thở hổn hển, thầm nghĩ trong lòng. Theo lý mà nói lấy độ dày của da mặt mình dù có đặt trong nước cũng không thể nổi lên, vứt lên trời cũng không bay được, phải rơi xuống là tất nhiên. Nhưng đối mặt với Trầm Nguyệt Tâm, tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Đúng là có tật giật mình?
Đậu má, làm gì giống như tên trộm vậy, lão tử vừa mới cứu cô ấy một mạng đây!
Nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, Diệp Lăng rót một ly nước nóng, rồi lại tiến vào phòng.
Mùa hè này, bên ngoài phòng nóng muốn chết. Nhưng khi tiến vào phòng, Diệp Lăng lại lập tức cảm nhận được một cổ lạnh lẽo nồng đậm đến tận cùng.
"Khụ khụ khụ, uống nước..."
Diệp Lăng đưa ly nước cho Trầm Nguyệt Tâm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Nguyệt Tâm bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt. Cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Lăng, chẳng qua vẫn cầm lấy ly nước.
"Âm mưu."
Nhẹ nhàng uống một ngụm nước, lúc này Trầm Nguyệt Tâm mới nhàn nhạt hộc ra hai chữ.
Tim Diệp Lăng nhảy lên, làm bộ như không nghe thấy, hỏi:
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, trong nước này không bỏ loại thuốc nào vào chứ?"
Trầm Nguyệt Tâm nói.
"Hừ, cô coi tôi là hạng người gì?!"
Diệp Lăng lập tức giơ chân, hiên ngang lẫm liệt, vẻ mặt giận dữ, một thân chính trực, khí phách đàn ông bạo phát....
Dù sao mà nói, những biểu hiện mà 'người tốt' có thể biểu hiện, Diệp Lăng đều biểu hiện ra.
Trầm Nguyệt Tâm hiển nhiên còn chưa quên nợ cũ:
"Tôi không xem anh là người."
Diệp Lăng:
"..."
"Thượng bất chính hạ tắc loạn."
Trầm nguyệt tâm lại nói.
Diệp Lăng không nói lời nào.
"Có kỳ mẫu tất có kỳ tử."
Diệp Lăng xem như không nghe thấy.
"Nếu anh dám đụng đến tôi một chút, tôi thiến anh."
Lập tức Diệp Lăng cảm giác được một trận mát mẻ bao quanh nhị đệ của mình. Hiểu quả như thần này, cũng không cần phải cởi quần ra!
Nếu như Diệp Lăng thực sự không có tâm tư gì với Trầm Nguyệt Tâm. Trầm Nguyệt Tâm nói như vậy Diệp Lăng đã sớm tức giận.
Nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Lăng lại có ý nghĩ này!
Nếu không, lúc Vương Thục Phân phân phòng ngủ, Diệp Lăng ở phía sau nháy mắt làm gì?
Trầm Nguyệt Tâm rõ ràng đã nhìn thấu chút tâm tư ấy, Diệp Lăng cũng sớm dự liệu được loại kết quả này. Trầm Nguyệt Tâm là ai? Lấy năng lực quan sát của cô, sao có thể so sánh với những người phụ nữ khác?
"Anh muốn theo đuổi tôi?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trầm Nguyệt Tâm nói một câu làm cho Diệp Lăng mãi không đoán được ý trong đó.
Diệp Lăng sửng sốt, gần như là gật đầu theo phản xạ, ngay sau đó kịp phản ứng lại, vội vàng lắc đầu.
Nhưng lúc lắc đầu thì lại nghĩ, đậu má, lão tử đúng là muốn theo đuổi, còn lắc đầu làm gì?
Diệp Lăng lại vội vã gật đầu một cái.
"Theo đuổi tôi rất khó, kiến nghị anh nên dẹp bỏ ý nghĩ đó đi."
Trầm Nguyệt Tâm nói.
Cô vừa nói như vậy, tính bướng bỉnh của Diệp Lăng lại trỗi dậy.
"Khó như thế nào? Cô thích phụ nữ?"
Trầm Nguyệt Tâm:
"..."
"Chỉ cần cô không thích phụ nữ, với tôi mà nói sẽ không khó."
Diệp Lăng bất khuất nói.
"Có phải anh có bạn gái rồi, đúng không?"
Trầm Nguyệt Tâm hỏi.
Diệp Lăng giơ hai tay lên trời:
"Không có, tuyệt đối không có! Nếu như tôi có, vậy..."
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận sấm chớp.
Diệp Lăng trợn mắt thật to.
Ông trời ơi, tôi còn chưa nói mà, không đến mức đó đi?
Cũng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Hai con cọp hai con cọp nói yêu nhau, nói yêu nhau, hai con đều là công, hai con đều là công, thật biến thái, thật biến thái..."
Diệp Lăng giật cả mình, vội vã lấy điện thoại ra.
"Nhạc chuông rất hay."
Trầm Nguyệt Tâm nhàn nhạt mở miệng nói.
Diệp Lăng trợn trắng mắt, nhìn dãy số, trên trán nhất thời xuất hiện toàn vạch đen.
Là Lưu Xảo!
Muộn không gọi sớm không gọi, hết lần này đến lần khác lại gọi đúng lúc quan trọng nhất, thực sự là vừa lúc.
Lẽ nào Lưu Viễn Đông đặt tên cho cô ấy là vì bản thân cô ấy đúng lúc, vừa vặn sao?
"Là bạn gái chứ gì?"
Trầm Nguyệt Tâm chép chép miệng:
"Nhận đi chứ?"
Rơi vào đường cùng, Diệp Lăng chỉ phải nhấn nút nhận điện thoại.
"Tên háo sắc, nhớ em không?"
Trong nháy mắt, giọng nói ngây thơ đáng yêu của Lưu Xảo vang lên.
Sắc mặt của Diệp Lăng có thể nói là trực tiếp tái đi. Liếc mặt nhìn Trầm Nguyệt Tâm, chỉ thấy Trầm Nguyệt Tâm đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cong lên. Nụ cười kia muốn bao nhiêu lạnh thì có bây nhiêu lạnh.
"Nhớ..."
Diệp Lăng nuốt một ngụm nước bọt, lúng túng nói.
"Hì hì, em cũng nhớ anh!"
Lưu Xảo nở nụ cười nói:
"Chừng nào anh về? Người ta ở nhà một mình sợ muốn chết..."
Diệp Lăng thực sự không biết hôm nay cô gái nhỏ này phát điên cái gì. Lúc bình thường cũng không thấy cô làm nũng như vậy?
"Mau trả lời em!"
Thấy Diệp Lăng không nói lời nào, Lưu Xảo liền tức giận nói:
"Hừ, có phải anh đang hẹn hò với cô gái nào không, vừa lúc bị em làm cho hiện hình?"
Đều nói trực giác của phụ nữ là nhạy bén nhất, rốt cuộc Diệp Lăng tận mắt biết được.
"Không có không có, tuyệt đối không có."
Diệp Lăng vội vàng nói.
“Hừ, dù là anh cũng không thể gạt em. Em sẽ không tức giận vì anh đi tìm những người phụ nữ khác nhưng em sẽ tức giận vì anh gạt em, biết không?"
Lưu Xảo nói.
Trấn an Lưu Xảo một hồi, lúc này Diệp Lăng mới cúp điện thoại.
"Nghe giọng nói này, chắc là cô bé trong khách sạn phải không?"
Trầm Nguyệt Tâm nói.
Diệp Lăng biết Trầm Nguyệt Tâm đều nghe được những lời vừa nãy.
"Cô ấy thật rộng lượng."
Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói:
"Ngủ đi, nhưng anh không được phép lên giường."
Nói xong, cô kéo chăn lên, bình tĩnh nằm xuống.
"Đây là giường của nhà tôi, vì sao tôi không thể lên? Hơn nữa, ở đây không phải là biệt thự, không có sô pha các loại, tôi không ngủ trên giường thì ngủ ở đâu?"
Diệp Lăng nhíu mày, trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Tất cả kế hoạch đêm nay, đều vì một cuộc điện thoại mà bị phá hỏng.
"Đó là chuyện của anh."
Trầm Nguyệt Tâm nói một câu xong thì không để ý nữa.
Diệp Lăng bất đắc dĩ, cuốn gói cút đến bên ngoài phòng của mẹ.
"Mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ được không? Trong nhà không có phòng khác..."
"Không thu!"
"..."