Cuối cùng Diệp Lăng ôm chăn quay lại phòng có Trầm Nguyệt Tâm.
ĐM, không ngủ trên giường thì không ngủ trên giường, lão tử đứng ngủ, mở mắt ngủ được chưa?
Ồn ào.
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường giống như vẻ mặt của phụ nữ vậy.
Bên ngoài từng hạt mưa to rơi xuống, hàng loạt tiếng sấm rền vang nổ ra. Một tia lại một tia, giống như là muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Thế hệ trước có kể lại, nói ba năm không có sét đánh, tất có yêu hiện thế.
Sét đánh này, chính là đánh lên trên yêu quái gần thành tinh.
Thế hệ trước cũng nói, là có người làm chuyện thương thiên hại lý bị báo ứng. Sấm sét này là đánh vào hồn phách của bọn họ.
Mặc kệ là loại kể nào, Diệp Lăng chỉ biết là theo cơn mưa hạ xuống, mây đen rậm rạp kéo tới, sắc trời lập tức tối đen. Theo từng tiếng sấm vang lên, trên giường Trầm Nguyệt Tâm chợt bắt đầu cuộn mình lại.
Dù sao bây giờ cũng là mùa hè, sắc trời âm u, nhưng cũng chưa hoàn toàn tối lại.
Diệp Lăng thấy khuôn mặt Trầm Nguyệt Tâm rõ ràng tái nhợt. Cô giống như đang cố biểu hiện ra sự bình tĩnh, nhưng thân thể mềm mại phía dưới chăn lại đang run rẩy.
Đôi mắt đẹp của Trầm Nguyệt Tâm đóng chặt, lông mi chớp động. Mỗi một lần sấm sét đánh xuống, sẽ làm cho lông mi cô run lên một cái.
"Cô làm sao vậy?"
Diệp Lăng hỏi.
"Không...Không có gì..."
Trầm Nguyệt Tâm hít thở thật sâu, môi anh đào có phần trắng bệch.
Diệp Lăng nghĩ thầm, không thể nào? Đều nói con gái sẽ sợ sét đánh, nhưng cũng không cần phải sợ thành như vậy đi?
"Tôi thấy cô hình như rất sợ?"
Diệp Lăng lại hỏi.
"Không có, tôi không có..."
Bỗng nhiên Trầm Nguyệt Tâm điên cuồng ngẩng đầu lên, đồng thời nhỏ giọng quát:
"Tôi không sợ, tôi không sợ, tôi sẽ không sợ. Trầm Nguyệt Tâm tôi không cần phải sợ, tuyệt đối không!!!"
Lúc nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của cô cũng trở nên bén nhọn, giống như là gào thét. Ngay cả Vương Thục Phân cũng nghe được.
Vương Thục Phân đi qua gõ cửa một cái, còn tưởng rằng Diệp Lăng mạnh mẽ ép buộc Trầm Nguyệt Tâm. Chẳng qua khi được Diệp Lăng giải thích và an ủi một hồi, lúc này mới trở về phòng.
"Cô điên rồi?"
Diệp Lăng đi tới ngồi xuống bên giường, đè lại thân thể đang run rẩy của Trầm Nguyệt Tâm, muốn nói cái gì đó.
Nhưng lúc hai tay Diệp Lăng đặt lên vai của Trầm Nguyệt Tâm. Trầm Nguyệt Tâm bỗng mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lăng, đồng thời quát lên:
"Đừng đụng vào tôi! Hỗn đản, đừng đụng vào tôi!!!"
"Được được được, tôi không đụng vào cô, tôi không đụng vào cô được chưa?"
Diệp Lăng nhíu mày, hắn lờ mờ cảm giác được. Vào giờ phút này tinh thần của Trầm Nguyệt Tâm không được tốt lắm. Giống như là trước đó phải chịu nhiều áp lực bây giờ có loại tiết tấu muộn bạo phát ra.
"Đều là người xấu, đều là người xấu. . . Các người đều là người xấu!"
"Tôi muốn chạy, tôi sẽ không để các người bắt tôi lại, tuyệt đối không!"
Quả nhiên lời kế tiếp của Trầm Nguyệt Tâm làm cho Diệp Lăng từ từ hiểu được.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trầm Nguyệt Tâm, Diệp Lăng chau mày.
Hắn biết, lúc nhỏ Trầm Nguyệt Tâm nhất định là gặp phải chuyện khó có thể thừa nhận.
Chuyện này giống như là mây đen, vẫn luôn đè nén trong lòng Trầm Nguyệt Tâm.
...
Mưa to càng lúc càng lớn, tiếng sầm sét cũng càng ngày càng ầm vang.
Loại mưa to như thế này, phải nói là mưa xối xả, đã nhiều năm rồi không có mưa qua.
Chỉ nghe một mảnh tiếng mưa do hạt mưa rơi xuống đất. Trên bầu trời đen nhánh, thỉnh thoảng hiện lên một đạo sấm chớp, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt và bộ dạng vô lực của Trầm Nguyệt Tâm.
Hiện tại đã chín giờ, trận mưa xối xả này rơi xuống mấy giờ liền, cây cỏ ruộng lúa hầu như đều ngập trong nước rồi.
Mà trong mấy giờ này, Trầm Nguyệt Tâm vẫn luôn co rúc vào trong chăn, chỉ lộ nửa cái đầu ra.
Cô sợ, nhưng lại hình như không muốn khuất phục, nhất định phải đối mặt.
Diệp Lăng cứ như vậy lặng lẽ ngồi bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm, nhìn cô rồi lại nhìn bên ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng sấm sét bỗng nhiên vang lên.
Con ngươi Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên trừng lớn, chợt vén chăn ra, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Lăng.
"Tôi sợ, tôi sợ, hu hu..."
Trầm Nguyệt Tâm khóc thút thít, gắt gao ôm lấy Diệp Lăng. Giống như là muốn dung nhập mình vào trong cơ thể của Diệp Lăng.
Diệp Lăng có chút ngạc nhiên, hắn còn tưởng Trầm Nguyệt Tâm lại phát điên cái gì nữa.
Có thể dễ dàng cảm nhận được sự run rẩy từ trên người Trầm Nguyệt Tâm truyền qua. Phía trên áo của Diệp Lăng bị nước mắt của Trầm Nguyệt Tâm làm ướt.
Bây giờ Diệp Lăng cơ bản là không rảnh để hưởng thụ cảm giác mềm mại trong ngực này, hắn khó có thể tưởng tượng được. Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho một người phụ nữ trầm ổn như Trầm Nguyệt Tâm sợ cho tới tận bây giờ?
Chính là không giống như giả bộ, trong ngày thường Trầm Nguyệt Tâm vẫn luôn lãnh đạm, bình tĩnh trầm ổn. Hình như dù trời có sập xuống cũng không sợ, nơi nào sẽ xuất hiện bộ dạng này?
Nhưng Diệp Lăng biết, Trầm Nguyệt Tâm không phải giả bộ.
''Đừng sợ, có tôi ở đây."
Diệp Lăng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của Trầm Nguyệt Tâm.
Trên người Trầm Nguyệt Tâm mặc một bộ sườn xám màu trắng, chất liệu rất mỏng. Xuyên thấu qua quần áo, Diệp Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được áo lót của Trầm Nguyệt Tâm.
Chẳng qua trong đầu hắn cũng không có ý nghĩ kiều diễm gì, chỉ là muốn hoàn toàn hiểu rõ người phụ nữ này.
"Ngủ đi, có tôi ở đây, không cần phải sợ."
Diệp Lăng nhẹ giọng nói.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng buông Trầm Nguyệt Tâm ra.
Nhưng lại xảy ra chuyện làm cho người ta lúng túng.
Tuy rằng Trầm Nguyệt Tâm nằm xuống nhưng cô cũng không buông Diệp Lăng ra, cứ ôm thật chặt.
Nếu như có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ cho rằng Diệp Lăng đang đè trên người của Trầm Nguyệt Tâm, làm chuyện tình khó có thể mở miệng.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại không phải như vậy.
Nếu như nói lúc trước Diệp Lăng không có ý nghĩ kiều diễm gì nhưng lúc này bị bộ ngực đầy ắp của Trầm Nguyệt Tâm đỉnh vào, lại có thể không phản ứng sao?
Hơn nữa Trầm Nguyệt Tâm vì sợ nên kịch liệt thở dốc mang theo hương thơm vẫn luôn tràn ngập bên tai của Diệp Lăng, nhị đệ của Diệp Lăng lập tức phản ứng.
"Thực sự là yêu tinh."
Diệp Lăng thầm nghĩ trong lòng.
Một người phụ nữ như vậy, đụng cũng không đụng được, rời đi cũng không rời được. Thực sự là dằn vặt người đến chết đi sống lại.
Chẳng biết lúc nào Trầm Nguyệt Tâm đã ngủ thật say.
Mà lúc nửa đêm, Diệp Lăng còn đang nỗ lực chống đỡ, nhưng quá nửa đêm, thật sự là không còn sức nữa. Cứ như vậy ghé vào trên người Trầm Nguyệt Tâm mà ngủ.
Lúc nửa đêm, Diệp Lăng nằm mơ, mơ một giấc mộng xuân.
Hắn mơ thấy mình đang cởi quần áo của một người phụ nữ, người phụ nữ này cực kỳ đẹp. Hơn nữa lại rất dịu ngoan, cứ như vậy tùy ý để Diệp Lăng cởi quần áo ra, sau đó là áo lót, sau đó là quần lót...
Cuối cùng, Diệp Lăng thực sự không nhịn được nữa, thuần thục cởi quần áo của mình ra, giở trò ở trên người phụ nữ này. Cuối cùng cầm lấy nhị đệ to lớn kia, liền thẳng hướng...
Nhưng vào lúc này__
"Bốp!"
Một cái tát vang dội đập vào mặt của Diệp Lăng.
Người phụ nữ xinh đẹp biến mất, thân thể mềm mại đầy mê người cũng biến mất, tất cả những hình ảnh tốt đẹp đều biến mất.
Duy nhất còn sót lại chỉ là một gương mặt lạnh không thể lạnh hơn nữa.
Diệp Lăng trừng mắt há mồm.
Hắn chỉ muốn nói một câu____ Tôi cmn thật là đang nằm mơ a!