Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 121 - Chương 121: Trang Bức Sẽ Bị Sét Đánh.

Chương 121: Trang bức sẽ bị sét đánh.

Giờ phút này, Diệp Lăng thực sự không biết nên nói gì cho phải.

Trầm Nguyệt Tâm ở trước hoàn toàn đã bị cởi hết quần áo.

Đúng vậy, một món đồ cũng không còn.

Chờ một chút, tại sao là 'bị cởi hết', mà không phải là 'cởi hết'?

Đúng, tuyệt đối là ‘cởi hết’, chính là do cô ấy tự cởi sạch!

Diệp Lăng nỗ lực nghĩ như vậy, liều mạng nghĩ như vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khóc.

Khóc đến chết đi sống lại, dục tiên dục tử.

Bởi vì những ngón tay mảnh khảnh của Trầm Nguyệt Tâm đang đặt ở trên hông của Diệp Lăng, một dấu bàn tay đỏ bừng cũng đang in trên mặt Diệp Lăng.

Bị đánh.

"Tỷ tỷ, tôi thật sự là đang nằm mơ!"

Diệp Lăng cầu xin nói.

Thân thể mềm mại đẹp đến cực hạn của Trầm Nguyệt Tâm giống như là đang phát sáng, làn da tuyết trắng mơ hồ hiện lên một chút sáng bóng.

Một đôi đồi núi no đủ cao ngất đập vào trong mắt của Diệp Lăng, hình như có thể nhìn thấy khe rãnh mê người giữa hai chân trắng nõn, làm cho kẻ khác trầm mê vào trong đó.

Giờ phút này, Trầm Nguyệt Tâm vậy mà không mặc cái gì.

Tất nhiên, cô không mặc gì, nhưng Diệp Lăng cũng không có tâm tư mà tò mò!

Khuôn mặt đau rát, thịt bên hông giống như là bị kéo xuống vậy. Nếu như không phải Vương Thục Phân còn đang ở nhà, Diệp Lăng đã sớm gào thét ra rồi.

Làm một cường giả Hậu Thiên trung kỳ chỉ bị vặn một chút, sẽ đau như vậy sao?

Đúng vậy, chính là đau như vậy.

Tim đau nha!

Gương mặt Trầm Nguyệt Tâm là một mảnh lạnh lùng, không có dáng vẻ muốn buông tay. Hơn nữa càng ngày càng dùng sức, làm vẻ mặt Diệp Lăng sắp biến thành màu gan heo rồi.

"Tôi sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Xảy ra chuyện gì, trong lòng anh không biết?"

Giọng nói của Trầm Nguyệt Tâm cực kỳ lạnh lùng, giống như là đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Hơn nữa so với lúc trước... Tuyết đối là lạnh hơn.

Trên cổ tay tuyết trắng của cô có chút đỏ, trên thân thể mềm mại của Trầm Nguyệt Tâm cũng có nhiều chỗ đỏ lên, khăn trải giường dưới thân lại đặc biệt nhăn nheo.

Đây tuyệt đối không phải bởi vì khăn trải giường đã cũ, mà là bởi vì trải qua một hồi giãy giụa kịch liệt.

Diệp Lăng gần như nhìn một chút là có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.

Bởi vì trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn liền phát hiện trên tay mình đang cầm một cái áo lót.

Trong phòng chỉ có hai người, một là mình, hai là Trầm Nguyệt Tâm. Chính mình không mặc áo lót, thậm chí ngay cả quần lót thích thì mặc không thích thì thôi. Như vậy chủ nhân của áo lót này đã vô cùng rõ ràng rồi.

Nhưng Diệp Lăng như thế nào cũng không nghĩ thông được, không phải là mình nằm mơ sao, như thế nào lại thành thật rồi?

Thành thật!!!

Diệp Lăng thực sự khóc không ra nước mắt, giải thích đi, nói mình mộng du?

Không giải thích...

Không giải thích bà ngoại ngươi!

Nếu như là phụ nữ có tính cách yếu ớt như Lưu Xảo cũng thôi đi, nhưng đây là Trầm Nguyệt Tâm. Dù Diệp Lăng có một vạn cái lý do thì hắn tin Trầm Nguyệt Tâm vẫn sẽ giết chết mình.

Mặc dù chính mình đã từng cứu cô một mạng!

"Này..."

Diệp Lăng lắc lắc cái áo lót trong tay, lúng túng nói:

"Cái này... Không phải là tôi cởi đúng không?"

Mặc dù sắc mặt của Trầm Nguyệt Tâm lạnh lùng, nhưng lúc nhìn đến cái áo lót này vẫn có chút đỏ lên.

Cô gần như là lấy tốc độ của cường giả Tiên Thiên, cấp tốc đoạt áo lót lại, sau đó lạnh lùng nói:

“Đúng vậy."

Đúng vậy?

Khóe miệng của Diệp Lăng co quắp lại, dựa theo kịch bản mà nói. Với loại tình huống như thế này, mỗi người phụ nữ đều sẽ nói là không phải sao? Đều không phải nói là cái gì cũng không xảy ra sao?

Nhưng đổi lại là Trầm Nguyệt Tâm thì hết lần này đến lần khác.... ĐM cô có phải là phụ nữ không vậy?

"Cái kia, tôi thật sự không cố ý, tôi là... Tôi là đang mộng du!"

Diệp Lăng nói xong, liền hít một ngụm khí lạnh, bởi vì Trầm Nguyệt Tâm rõ ràng tăng lực tay lên..

"Còn có người lúc mộng du sẽ động tay cởi quần áo của phụ nữ? Lần đầu tiên tôi nghe thấy đó."

Trầm Nguyệt Tâm lạnh lùng nói.

"Vậy sao cô không giãy giụa!"

"Tôi giãy giụa, đây chính là chứng cứ."

Trầm Nguyệt Tâm đong đưa cổ tay, sau đó chỉ khăn trải giường.

"Vậy vì sao cô không kêu!"

"Mẹ anh đi ra ngoài mua thức ăn, không ai tới giúp tôi, hơn nữa khí lực của anh rất lớn."

Diệp Lăng:

"..."

Trầm mặc một hồi, Diệp Lăng nghiêm trang nói:

"Được rồi, nếu như vậy, vậy nửa đời sau của cô, tôi nhất định sẽ..."

Lời còn chưa nói hết, lập tức một bàn tay trắng nõn giơ lên quạt tới mặt Diệp Lăng.

Diệp Lăng vội vàng nắm chặt, la lên:

"Được được được, tôi không phụ trách, không phụ trách vẫn chưa được sao? Đừng có đánh người được không?"

"Buông ra."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Diệp Lăng nghe lời lập tức buông ra.

"Ba!"

Lúc hắn buông ra, một cái tát vang dội đánh lên trên mặt Diệp Lăng.

Diệp Lăng thực sự muốn khóc, là thật sự khóc rồi!

"Người ta là mộng du, cô hết lần này đến lần khác lại không tin, hu hu ~~ người ta cũng không có cách nào giải thích. Cô còn đánh người ta, loại chuyện mộng du này, người ta cũng không có cách nào mà..."

Một bàn tay lại vọt tới, mang theo uy thế hủy diệt trời đất, giống như là muốn tát bay đầu của Diệp Lăng vậy.

Lập tức dáng vẻ giả bộ đáng thương của Diệp Lăng liền biến mất.

"Mẹ nó, cô muốn nói gì thì nói đi!"

Diệp Lăng nói:

“Tôi thật sự là mộng du, thực sự là cái gì cũng không biết. Hơn nữa chuyện cũng đã như vậy rồi, cô tức giận thì có ích gì?"

"Tối hôm qua vốn là tôi muốn ngủ chung phòng với mẹ anh, nhưng anh và mẹ anh lại liên hợp với nhau, để tôi và anh ngủ cùng phòng. Nếu không, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này."

Trầm Nguyệt Tâm lạnh như băng nói.

"Lúc đó tôi chẳng phải là vì bảo vệ cô sao!"

Diệp Lăng nói:

"Thật ra tối hôm qua tôi không có ý định lên giường, thế nhưng bỗng nhiên sét đánh rồi trời lại mưa. Nhìn dáng vẻ của cô rất sợ hãi, gần như là đang phát điên vậy. Tôi muốn an ủi cô, cô lại chủ động ôm tôi, ôm đủ vài giờ liền luôn. Cuối cùng tôi không biết sao lại ngủ quên, sau đó tỉnh dậy, chính là bộ dạng như thế này."

Nói một phen, không biết câu nào xúc động đến Trầm Nguyệt Tâm, cô bỗng nhiên buông tay ra, cầm chăn đắp lên người, rất bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên thực tế, nếu như Trầm Nguyệt Tâm vẫn còn tức giận thì mặc kệ cô có đánh hay không thì Diệp Lăng đều có thể tiếp thu.

Nhưng Trầm Nguyệt Tâm trầm mặc như vậy, Diệp Lăng lại càng không chịu nổi, có chút không biết phải làm sao.

"Ai... Xin lỗi, tôi xin lỗi cô."

Diệp Lăng thở dài, nói:

“Chẳng qua tôi đã giải thích rồi, tôi thực sự là mộng du, tôi lấy nhân phẩm của mình xin thề. Nếu như tôi lừa cô, thì nhất định sẽ bị sét đánh..."

"Rầm rầm!"

Vốn bầu trời đang nắng ráo bỗng nhiên lại tối lại, đồng thời kèm theo một tiếng sấm sét vang lên thật to.

Khóe miệng Diệp Lăng giật giật, chỉ vào bầu trời quát:

"Đậu má, ngươi có thể để cho ta nói hết được không?!"

Tối hôm qua cũng như vậy, hôm nay cũng như vậy, Diệp Lăng thật muốn hỏi đạo sấm sét này. Ta rốt cuộc là tìm bác của ngươi, hay là cưới dì cả của ngươi, ĐM sao ngươi cứ luôn nhằm vào ta thế?

Đối với lời của Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm từ đầu đến cuối đều không để ý.

Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Chỉ có lúc sấm sét đánh xuống, thân thể mềm mại của Trầm Nguyệt Tâm mới có thể run lên một cái.

Bình Luận (0)
Comment