Trầm Nguyệt Tâm không nói lời nào, Diệp Lăng cũng không biết mở miệng như thế nào. Không khí trong phòng có vẻ hơi xấu hổ.
Diệp Lăng không phải là không nhìn ra được tâm trạng của Trầm Nguyệt Tâm, chỉ sợ là kẻ ngu si cũng biết được, lúc này Trầm Nguyệt Tâm có loại tâm trạng như thế nào.
Nhưng có biện pháp gì đây?
Nên làm cũng đã làm, cũng không có cỗ máy thời gian, có thể trở về thời gian lúc trước được.
May mắn là, bước cuối cùng kia còn chưa làm xong.
Nếu không, thì thật sự thành cưỡng hiếp phụ nữ rồi.
"Chuyện anh đồng ý với mẹ anh đã không làm được."
Bỗng nhiên Trầm Nguyệt Tâm lên tiếng.
Diệp Lăng sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại.
"Tối hôm qua cô nghe được cuộc nói chuyện của tôi và mẹ tôi?”
Trầm Nguyệt Tâm không trả lời.
Diệp Lăng trợn trắng mắt trong lòng
Thật con mẹ nó tai thính, giọng nói của bản thân và Vương Thục Phân cũng không phải là quá lớn đi? Quan trọng nhất là còn cách một cái phòng đó!
Này cũng có thể nghe được, Trầm Nguyệt Tâm cũng thực sự trở thành thần rồi.
Lại trầm mặc một hồi, Diệp Lăng rốt cuộc không chịu nổi loại không khí ngột ngạt này. Liền chạy đến phòng bếp lấy một con dao ném lên trên giường, bản thân lại nằm uỵch xuống giường, từ từ nhắm hai mắt lại nói:
"Chém chết tôi đi."
Trầm Nguyệt Tâm không nói hai lời, lập tức cầm dao lên.
"Mẹ nó, cô chém thật đấy à!"
Diệp Lăng lập tức mở mắt ra, đôi mắt mở thật to, đồng thời nhảy một cái né đến góc tường.
"Cô cũng quá độc ác đi? Dù nói thế nào đi nữa tôi cũng đã cứu cô một mạng đó!"
"Nếu như người làm ra hành động đó không phải là anh, tôi nhất định sẽ giết chết hắn."
Trầm Nguyệt Tâm mở miệng, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.
"Vì sao? Bởi vì cô đánh không lại tôi? Hay là bởi vì...?"
Diệp Lăng hỏi.
Thực sự là hắn muốn hỏi một câu như vậy, 'Bởi vì cô đánh không lại tôi, hay là bởi vì cô yêu thích tôi'. Chẳng qua xem tình huống này, vẫn không có mặt mũi để hỏi.
Hơn nữa kết quả rất rõ ràng, Trầm Nguyệt Tâm muốn giết mình còn không kịp, còn thích cái rắm gì!
"Dao này chém người không bén đâu, cô vẫn nên đưa cho tôi đi."
Dừng một chút, Diệp Lăng lại nói.
Trầm Nguyệt Tâm buông dao xuống, vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Ai..."
Diệp Lăng thở dài, đặt dao ở một bên, nói:
"Nói đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra, làm cho cô sợ sấm sét như vậy?”
Trầm Nguyệt Tâm mím môi một cái, vậy mà thực sự nói ra.
"Lúc tôi 5 tuổi, cha tôi chết vì tai nạn xe cộ.”
"Sau đó, mẹ tôi gả cho Đàm Thanh, đó là một súc sinh không bằng cầm thú.”
Nói đến đây, bỗng nhiên trên mặt Trầm Nguyệt Tâm nổi lên sự dữ tợn, chẳng qua rất nhanh liền biến mất.
"Gã đã giết mẹ tôi."
Lúc Trầm Nguyệt Tâm nói một câu này, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Lăng nhướng mày, hỏi:
"Vậy gã hẳn là đã chết rồi, hoặc là bị phán tử hình rồi đi?"
"Không có."
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu:
"Gã còn sống rất tốt, dù hiện tại tôi thành Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, nhưng cũng không có bản lĩnh giết gã."
Diệp Lăng sững sờ, trên thế giới này còn có chuyện mà tiền không giải quyết được sao?
Là Trầm Nguyệt Tâm không muốn giết gã? Hay là...
Rất nhanh, Diệp Lăng liền bừng tỉnh.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc với Trầm Nguyệt Tâm, Diệp Lăng ngay lập tức đoán được, Đàm Thanh chó má gì đó cũng không phải là người bình thường.
"Anh có phải đang nghĩ, vì sao tôi có tiền như vậy lại không giết được gã?"
Trầm Nguyệt Tâm tự giễu cười:
"Gã là một cường giả Hậu Thiên đỉnh phong. Hơn nữa, sau lưng của gã có một thế lực cực mạnh."
Diệp Lăng không nói gì, lẳng lặng đợi Trầm Nguyệt Tâm nói tiếp.
"Năm mẹ tôi chết, tôi mới 16 tuổi."
Trầm Nguyệt Tâm nói tiếp:
"Đó là một đêm mưa, Đàm Thanh giết mẹ tôi, sau đó lại xông vào phòng của tôi muốn cưỡng hiếp tôi, thế nhưng tôi được Viên Hằng cứu."
Diệp Lăng cảm thấy có chút mâu thuẫn, Viên Hằng ngay cả Hậu Thiên cũng không đạt được, sao có thể cứu Trầm Nguyệt Tâm từ trong tay của cường giả Hậu Thiên đỉnh phong?
"Lúc đó Đàm Thanh vẫn chưa đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong. Ngay cả Hậu Thiên cũng chưa đạt được, có cùng một cấp bậc với Viên Hằng."
Trầm Nguyệt Tâm giống như là biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Lăng, giải đáp nghi ngờ của hắn.
Chẳng qua nghi ngờ kế tiếp rất nhanh lại đến.
Dựa theo tuổi hiện tại của Trầm Nguyệt Tâm là 28 tuổi mà nói. Từ 16 tuổi, đến 28, tổng cộng là 12 năm.
Trong 12 năm, Đàm Thanh liền từ một tên không phải là Hậu Thiên, đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong?
Đây nếu là ở Tu Chân Giới, Diệp Lăng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Cho dù chỉ dùng một ngày, Diệp Lăng cũng sẽ không lấy làm lạ gì.
Nhưng đây là ở trên Địa Cầu!
Linh khí trên Địa Cầu và Tu Chân Giới là khác nhau một trời một vực. Rất nhiều người tu chân dùng cả đời cũng không thể bước vào cấp bậc Hậu Thiên, nhưng tốc độ tu luyện của Đàm Thanh này lại kinh khủng như vậy.
"Chắc cũng là có một ít vận may gì đó."
Diệp Lăng thầm nghĩ trong lòng.
"Viên Hằng mang theo tôi trốn ra khỏi Đàm gia, trở lại Trầm gia."
Trầm Nguyệt Tâm nói:
"Sau khi biết được việc này, ông nội rất tức giận, tự mình đứng ra tìm Đàm Thanh báo thù, nhưng cuối cùng cũng lại bị trọng thương mà quay về. Qua một đoạn thời gian chúng tôi mới biết được, tuy Đàm gia giống Trầm gia đều là một trong Tứ Đại Gia Tộc. Nhưng ở phía sau Đàm gia lại có một thế lực cực kỳ kinh khủng, chính là người của thế lực này ra tay làm bị thương ông nội tôi.”
"Sau đó chuyện của cô với mẹ cô, vẫn gác lại cho tới bây giờ hả?"
Diệp Lăng hỏi.
Trầm Nguyệt Tâm gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
Rốt cuộc Diệp Lăng cũng hiểu được vì sao Trầm Nguyệt Tâm lại sợ sấm sét, sợ trời mưa như vậy.
Thử suy nghĩ thì cũng đúng, phụ nữ không phải từ khi sinh ra đã lạnh lùng, các cô lạnh lùng như vậy nhất định là đã từng trải qua hoàn cảnh thê lương.
"Thế lực sau lưng Đàm gia tên là gì?"
Diệp Lăng hỏi.
"Ma Vân Tông."
"Là tông phái của người tu chân?"
Diệp Lăng lại chau mày lần nữa.
Hắn cũng không phải là chưa nghe nói tên của nhưng thế lực trên Địa Cầu, ví dụ như Âm Dương Các, Thánh Linh Các.
Thế nhưng Diệp Lăng nhìn ra được, những thế lực này cũng không tính là tông môn Tu Chân chân chính.
Có người nói Âm Dương Các kia, chỉ là một bộ phận thế lực đặc thù của Hoa Hạ.
Còn như Thánh Linh Các, ngay cả cường giả Tiên Thiên cũng là tồn tại trong truyền thuyết, còn không biết có thật hay không nữa.
Loại nội tình này, căn bản không được gọi là tông môn Tu Chân.
Chí ít cũng phải có một Trúc Cơ Kỳ, mới có thể được gọi là tông môn Tu Chân?
”Cường giả trong Ma Vân Tông thuộc cấp bậc nào? Ông nội của cô là cấp bậc gì?"
Diệp Lăng hỏi.
"Ông nội của tôi là cảnh giới Tiên Thiên, còn cường giả Ma Vân Tông có cấp bậc nào, tôi cũng không biết."
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu.
Dù sao cô cũng chỉ là một người phàm. Hơn nữa không có tu luyện, sao có thể biết được chuyện này.
Diệp Lăng trầm mặc một hồi, hỏi:
"Muốn báo thù?"
Trầm Nguyệt Tâm cũng không lập tức khẳng định nói 'Muốn' gì đó, mà là nhìn Diệp Lăng, bình tĩnh nói:
"Nếu như anh có thể giúp tôi, cái gì tôi đều có thể cho anh, bao gồm cả tôi."
"Thực sự?"
"Thực sự."
Diệp Lăng lắc đầu cười:
"Tôi có thể giúp cô, nhưng không phải là hiện tại. Bởi vì hiện tại tôi cũng không có năng lực đó. Chẳng qua tôi cần làm rõ một chút, tôi giúp cô, không phải là vì đạt được cô. Chỉ là vì... bồi thường chuyện mộng du tối hôm qua.”