Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 123 - Chương 123: Vương Thục Phân Giản Dị.

Chương 123: Vương Thục Phân giản dị.

Khoảng 7 giờ, Vương Thục Phân trở về.

"Lăng tử, Trầm cô nương ra ăn cơm."

Tiếng gọi to của Vương Thục Phân vang lên từ bên ngoài phòng.

Đồ ăn sáng không phải là quá phong phú nhưng dù vậy cũng rất tốt rồi.

Cháo trắng với dưa muối, hơn nữa còn có mấy cái bánh tiêu.

Có lẽ bởi vì Diệp Lăng xử lý Triệu Cường, bắt đầu từ hôm qua, trên mặt Vương Thục Phân vẫn mang theo nụ cười tươi.

Những năm gần đây, bà vốn chưa từng cười qua lần nào.

"Có phải con khi dễ Trầm cô nương người ta hay không?"

Thấy đôi mắt của Trầm Nguyệt Tâm hơi đỏ, sắc mặt của Vương Thục Phân trầm xuống, nói với Diệp Lăng.

Diệp Lăng có chút xấu hổ, ho khan nói:

"Khụ, mẹ, con không có, chỉ là tối hôm qua nằm mơ mà thôi.”

"Mơ cái gì?"

Vương Thục Phân hỏi.

"Ai nha, mẹ đừng hỏi nữa."

Diệp Lăng hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, sao có thể trả lời mẹ được?

Nghĩ đến mình suốt đời phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Đời trước làm Cửu Kiếp Tiên Đế, ngang dọc Tiên Giới, không ai địch lại. Ai có thể nghĩ đến chỉ bởi vì nằm mơ mà thanh danh một đời lại triệt để biến xấu...

Trầm Nguyệt Tâm ăn cháo, ngước mắt nhìn Diệp Lăng một chút, lại nhìn Vương Thục Phân, thầm nghĩ dì còn không biết ngại mà hỏi, không phải là dì giúp anh ta bày kế sao.

Chẳng qua không thể không thừa nhận, giấc ngủ đêm qua tuyệt đối là an ổn nhất từ khi chuyện đó xảy ra.

Cô cũng mơ, trong mơ chỉ có một bóng lưng của người đàn ông, vẫn luôn đứng trước mặt cô, bảo vệ cô.

Tuy rằng người đàn ông này lớn lên có chút gầy, giống như cây trúc vậy, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã. Nhưng mà đứng sau lưng hắn, Trầm Nguyệt Tâm lại cảm thấy vô cùng có cảm giác an toàn.

Ăn xong bữa sáng, Vương Thục Phân thu dọn một chút liền lên xe.

Trên thực tế, cũng không có gì để thu dọn cả, trước đó đồ đạc đều đã bị Triều Cường gán nợ, chỉ còn lại một căn nhà trống mà thôi.

Trầm Nguyệt Tâm sớm đã ngồi ở ghế phía sau.

Sở dĩ lý do ngồi ở ghế sau, thứ nhất là bởi vì cô đã có thói quen ngồi phía sau, thứ hai là vì xuất phát từ lịch thiệp.

Rất nhiều người đều muốn ngồi ở ghế trước, dù sao có thể ngắm phong cảnh, lúc nói chuyện cũng không cần phải tốn sức. Nhất là Vương Thục Phân vẫn chưa ngồi qua xe loại này.

Nói một tiếng chào tạm biệt với Lý Đại Trụ, Diệp Lăng liền lái xe trở về thành phố Đông Hải.

Một đường không nói chuyện.

Có lẽ bởi vì Vương Thục Phân lớn tuổi, Diệp Lăng vẫn luôn chạy rất đều, tốc độ cũng không nhanh.

Khoảng chừng hai giờ, Land Rover mới dừng trước căn biệt thự.

"Dì, cháu về nhà trước, tạm biệt."

Trầm Nguyệt Tâm xuống xe, nói tạm biệt với Vương Thục Phân.

Vương Thục Phân nói:

"Đừng, trước hết để cho Lăng tử đưa cháu về, một cô gái như cháu, ngồi xe cũng bất tiện đi?"

"Không có việc gì, nhà của cháu ở nơi này.”

Trầm Nguyệt Tâm chỉ vào căn biệt thự bên cạnh.

Phía sau xe của Diệp Lăng, còn có vài chiếc xe sang đã được sửa xong. Dù Trầm Nguyệt Tâm không có ở nơi này thì cũng có người đưa cô về nhà.

"A, gần như vậy?"

Vương Thục Phân nhất thời cười nói:

"Vậy nếu cháu có thời gian thì đi tới nhà dì chơi nhiều một chút nhé."

"Vâng, cháu sẽ, chẳng qua là không tiện cho lắm."

Trầm Nguyệt Tâm nói xong liền đi.

"Không tiện?"

Vương Thục Phân quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng:

"Thế nào lại không tiện? Chẳng lẽ sợ mẹ quấy rầy các con?"

"Không có không có. Mẹ, người đừng suy nghĩ nhiều, đi vào trước đi."

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.

"Lớn như vậy..."

Vương Thục Phân đi vào biệt thự, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.

Không trách bà lại như vậy, dù sao cũng là một người phụ nữ đi ra từ nông thôn. Không phải là không nhìn thấy biệt thư qua ti vi nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa được đi vào.

"Lăng tử, biệt thự này là con mua sao?"

Vương Thục Phân vui mừng nói.

Diệp Lăng lắc đầu:

"Không phải, mẹ, đây là con thuê."

"Thuê? Biệt thự sang trọng như thế, chắc là một tháng tốn không ít tiền đi?”

"8 vạn."

"8 vạn?! Con không có việc gì thuê biệt thự làm gì? Cũng có thể ở phòng bình thường mà, quá lãng phí."

Vương Thục Phân đau lòng nói.

Đây chính là 8 vạn đồng đó!

Rất nhiều nông dân ở nông thôn trồng trọt, cả một năm cực kỳ mệt mỏi cũng không thể kiếm được 8 vạn.

"Không có việc gì, mẹ, hiện tại con có tiền."

Diệp Lăng cười nói:

"Người mau vào ngồi đi, đồ đạc để con mang vào cho.”

”Có cần đổi dép không? Sàn nhà này cũng quá sạch sẽ đi."

"Tủ lạnh lớn như vậy? Lại không cần chứa nhiều đồ, mua tủ lạnh lớn như vậy làm gì."

"Ôi, con xem cái TV này, tên là gì ấy nhỉ? Đúng rồi gọi là TV treo tường, cái này cũng là 70 inch đi? Xịn hơn nhiều so với nhà của chúng ta.”

"Xem cầu thang này, vậy mà lại có hình xoay tròn, kẻ có tiền thực sự là biết hưởng thụ."

Vương Thục Phân đứng ở cửa không ngừng đánh giá, nhưng lại không đi vào.

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói:

"Mẹ, người mau vào nghỉ ngơi một chút đi, không cần thay giày, không có chuyện gì đâu."

Nghe vậy, lúc này Vương Thục Phân mới cẩn thận đi vào, giống như là sợ làm dơ sàn nhà vậy.

Diệp Lăng cũng hơi nghi ngờ một chút, sao trong nhà lại sạch sẽ như vậy? Trước lúc rời đi hắn còn nhìn thấy trong nhà lộn xộn một đống mà!

Mang đồ đạc của Vương Thục Phân vào biệt thự, Diệp Lăng lấy ra hai chai nước suối từ tủ lạnh, đưa cho Vương Thục Phân một chai.

"Lăng tử, mẹ thấy đừng ở nơi này, một tháng 8 vạn, quá mắc."

Vương Thục Phân uống một ngụm nước, nói.

Diệp Lăng cười:

"Không có việc gì, đây là con trước đó thuê. Trong khoảng thời gian này buôn bán lời một ít tiền. Đợi vài ngày nữa chủ nhà trở về, con tính sẽ mua lại chỗ này."

Diệp Lăng đúng là có quyết định này, pháp trận cũng đã bố trí xong, còn có thể đổi lại chỗ khác sao? Quá phiền toái.

Vương Thục Phân kinh hô:

"Mua lại? Tuy mẹ con không có kiến thức gì, nhưng biết nơi này là trung tâm của thành phố Đông Hải, là tiểu khu tiện nghi nhất! Hình như một mét vuông cũng là 2 vạn, chớ nói chi là cả một biệt thự, con mua được?"

Diệp Lăng giả bộ bất mãn nói:

"Mẹ, người còn khinh thường con trai của mình đúng không?"

"Sao có thể, con trai của mẹ mẹ biết. Chỉ là biệt thư này, chắc không rẻ đi?"

"Không biết, chẳng qua lấy mét vuông để tính toán, chắc là hơn 1000 vạn."

Vương Thục Phân trừng mắt:

"Hơn 1000 vạn? Mắc như vậy? Con kiếm bao nhiêu tiền, có thể mua lại chỗ này?"

"Mấy triệu đi."

Diệp Lăng nói xong, thấy hai mắt của Vương Thục Phân mở thật to, muốn nói cái gì đó. Hắn liền vội vàng lấy ra một thẻ ngân hàng đặt ở trước mặt Vương Thục Phân.

"Mẹ, trong thẻ này có một triệu, mật mã là sinh nhật của người, người muốn mua gì liền mua. Nếu nhiều tiền thì cà thẻ, ít tiền thì dùng tiền mặt mua.”

Thẻ này là Diệp Lăng đã chuẩn bị xong từ trước rồi.

"1... 1 triệu?!"

Nghe thấy con số này, Vương Thục Phân càng thêm trợn mắt há mồm.

Chưa bao giờ bà nghe được nhiều tiền như vậy? Càng chưa nói đây là tiền của bản thân mình.

Diệp Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý Vương Thục Phân nữa, xoay người đi lên lầu một, dự định xem linh dược được trồng trong vườn.

Còn về phần Vương Thục Phân, để bản thân bà tự tiêu hóa đi.

Bình Luận (0)
Comment