Vừa mới đi tới sân, còn chưa kịp xem linh dược thì điện thoại của Diệp Lăng bỗng nhiên vang lên.
Diệp Lăng lấy điện thoại di dộng ra nhìn một cái, là một số lạ.
Hắn trực tiếp nhấn nút nghe, chỉ nghe đối phương nói:
"Alo, xin chào, là Diệp Lăng Diệp tiên sinh đúng không?"
Diệp Lăng nói:
"Là tôi."
"Xin chào ngài, tôi là chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ ở thành phố Đông Hải, tôi tên là Khúc Nhất Sơn."
Đối phương nói.
"Chủ tịch ngân hàng?"
Diệp Lăng sửng sốt một chút:
"Ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Là như vậy."
Khúc Nhất Sơn ho khan một tiếng, cười nói:
"Gần đây, tài khoản ngân hàng của Diệp tiên sinh ngài ở ngân hàng Hoa Hạ thu vào một con số tài chính rất là khổng lồ. Xét thấy trong khoảng thời gian này trộm cướp trên Internet rất nhiều. Cho nên tôi kiến nghị ngài, tốt nhất là gửi tích trữ định kỳ cho số tiền này. Nếu không, có thể sẽ làm cho một số trộm cướp trên Internet chú ý!"
"Chẳng phải tôi đã chuyển tiền đến thẻ ngân hàng rồi sao?"
Diệp Lăng nói.
"Đây chính là không có kỳ hạn, nếu như xuất hiện vấn đề gì, ngân hàng sẽ không chịu trách nhiệm."
Khúc Nhất Sơn nói:
"Nhưng nếu như tích trữ định kỳ, ngân hàng chúng tôi sẽ tiến hành quản lý nghiêm ngặt, lại tăng thêm tường lửa loại cao nhất. Như vậy, tài khoản của ngài sẽ an toàn rất nhiều."
Diệp Lăng bừng tỉnh, thì ra là khuyên mình nên tích trữ định kỳ!
Cái này có trong Baidu, Diệp Lăng cũng không phải là chưa xem qua.
Giống như Diệp Lăng hơi một chút là chuyển vào mười mấy triệu, nếu như tích trữ trong ngân hàng, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ngân hàng đó. Giá trị tài sản nghiệp vụ của ngân hàng có thể sẽ nhanh chóng tăng lên.
Đến lúc đó, ngay cả chủ tịch ngân hàng hay là những quản lý, nhân viên kia, cũng bởi vì lợi ích này mà cuối năm sẽ thu được tiền thưởng khá cao, thậm chí còn có khả năng lên chức.
Bởi vì điều này đại biểu năng lực nghiệp vụ của bọn họ.
Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, những người có tiền chân chính, cũng sẽ không tích trữ trong ngân hàng.
Suy nghĩ của những kẻ có tiền đều sẽ dùng tiền này đi đầu tư, hoặc cho vay với lãi xuất cao. Một chút lợi tức của ngân hàng này, người ta nhìn cũng chướng mắt.
Trong đó những người không có tiền lại có mắt nhìn sẽ đến ngân hàng làm một sổ tiết kiệm, sau đó sẽ vay tiền bên trong ngân hàng.
Loại chuyện này vừa có lợi vừa có hại cho bản thân. Số tiền mà mình tích trữ bên trong ngân hàng, ngân hàng cũng sẽ lấy tiền của mình cho vay, còn không bằng không tích trữ, cầm tiền trong ngân hàng đi kiếm tiền.
Tất nhiên người bình thường, ví dụ như là dân chúng phổ thông an phận, chỉ cần sinh hoạt trôi qua tốt là được. Đại bộ phần tiền trong ngân hàng đều bắt nguồn từ những người này.
"Như vậy, xin hỏi nhà của Diệp tiên sinh ngài ở đâu? Nếu như có thời gian, đêm nay tôi sẽ đến làm phiền một chuyến."
Khúc Nhất Sơn thấy Diệp Lăng không nói lời nào, còn cho rằng Diệp Lăng đang gây khó dễ.
Diệp Lăng nhất thời nở nụ cười:
"Lúc muộn tôi mới có thời gian rảnh, nhà ở XXXX. Nếu chủ tịch Khúc có thời gian thì qua ăn một bữa cơm tối luôn?"
"Vậy thì không cần, tôi còn tính mời ngài ăn cơm đây."
Khách sáo một hồi, lúc này Khúc Nhất Sơn mới cúp điện thoại.
Nếu như mấy khoản tiền nhỏ như mấy vạn, mấy chục ngàn, thậm chí là mấy trăm vạn thì cũng không cần một chủ tịch như ông ta gọi tới.
Nhưng khoản tiền này lại lên tới hàng triệu, Khúc Nhất Sơn làm chủ tịch ngân hàng, nhất định phải gọi cho số điện thoại này, nhất là loại triệu phú như Diệp Lăng này.
"Hiện tại mình cũng là một thổ hào rồi."
Diệp Lăng lắc đầu cười.
Đi tới sân, lập tức Diệp Lăng liền thấy được từng bụi cây thực vật.
Những thực vật này đều là linh dược Diệp Lăng trồng xuống trước đó.
Lúc đó Diệp Lăng trồng xuống đều đã khô héo, hầu như đều bị mất hết chất dinh dưỡng rồi.
Nhưng bây giờ nhờ tác dụng của Tụ Linh Trận, chỉ trong thời gian mấy ngày những linh dược này đã dài ra. Loại tốc độ phát triển này, đã làm cho Diệp Lăng đặc biệt hài lòng rồi.
"Ừ, linh khí cũng không tệ lắm."
Diệp Lăng lẩm bẩm.
Người thường chỉ có thể cảm nhận được không khí trong sân trong lành, sau khi hít vào cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Chỉ có người tu chân mới cảm thụ được, phía trên những linh dược này đang tản ra linh khí nồng đậm.
"Đáng tiếc, đây chỉ là một ít linh dược thông thường, nếu là có mấy hạt giống linh dược thì tốt rồi."
Diệp Lăng thở dài nói.
Ở trên Địa Cầu muốn tìm được hạt giống linh dược, thật sự là quá khó khăn.
Tính toán thử, nếu những linh dược dựa theo loại tốc độ này mà trưởng thành tiếp, nhiều lắm chỉ cần 4, 5 ngày nữa, là có thể đào lên được rồi.
Lại nhìn một hồi, lúc này Diệp Lăng mới trở lại đại sảnh.
Lấy điện thoại di động ra, Diệp Lăng gọi điện cho Lưu Xảo.
"Vợ, anh đã trở về."
"Trở về rồi hả?!"
Lưu Xảo lập tức vui mừng nói:
"Nhanh như vậy à? Không ở lại làm bạn với dì thêm mấy ngày nữa sao?"
"Mẹ anh cũng tới."
"..."
Mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu là chuyện khó giải quyết nhất, nhất là khi ở cũng một chỗ. Diệp Lăng cảm thấy bây giờ Lưu Xảo chắc là đang suy nghĩ đến chuyện này.
"Vậy được, buối tối ngày hôm nay vốn em còn muốn làm thêm giờ. Nếu như vậy, em sẽ không tăng ca nữa, về sớm một chút chiêu đãi dì một bữa."
Lưu Xảo nói:
"Chúng ta không thể ở nhà ăn đi? Đi đến nhà hàng nào, nói tên rồi em sẽ thử tìm trên mạng sau đó sẽ gọi điện đặt phòng."
"Em mời khách?"
"Đúng, em mời khách, anh trả tiền."
Diệp Lăng:
"..."
"Thật ra mẹ anh vẫn thích ăn ở nhà hơn, lần đầu tiên tới đây mà đi ăn nhà hàng, có khả năng ăn không quen, chờ em trở về lại nói đi."
"Keo kiệt, không nỡ bỏ tiền mời mẹ mình đến khách sạn 5 sao ăn bữa cơm?"
"Anh là sợ em ăn nhiều, ăn chết anh!"
"Cắt ~ "
Cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Lăng không tự chủ mà cong lên.
Hắn vẫn cảm thấy nói chuyện với Lưu Xảo không có áp lực khi nói chuyện với Trầm Nguyệt Tâm.
Thôi vẫn là đừng nhắc tới thì hơn.
"Mẹ, đi, con dẫn người đi dạo gần đây một chút, cũng để làm quen với hoàn cảnh của nơi này."
Diệp Lăng nói.
Vương Thục Phân vung tay lên:
"Không cần, thời gian của con trai bảo bối gấp như vậy, buôn bán bận rộn như vậy, đừng lãng phí ở trên người mẹ. Con giới thiệu một chút cho mẹ là được, mẹ có thể nhớ được. Còn con, vẫn nên làm việc của mình đi."
Diệp Lăng thầm nghĩ mẹ thật đúng là săn sóc, đúng là hắn thực sự có chuyện cần phải xử lý.
"Diệp Lăng tiền nhiệm này thật đáng thương..."
Diệp Lăng chép chép miệng, bị chính mình đoạt thân thể, chẳng những tổn thất một đại mỹ nữ như Lâm Vũ Tình, còn tổn thất một người mẹ tốt như Vương Thục Phân.
Nhắc tới Lâm Vũ Tình, Diệp Lăng vỗ đầu một cái, nha đầu kia chắc còn đang chờ mình tìm cô dạo phố đi.
Tiểu nha đầu kia là người đầu tiên biểu lộ tiếng lòng với mình khi bản thân lần đầu đến Địa Cầu. Diệp Lăng cảm thấy, thật đúng là phải xin lỗi người ta rồi.
Được rồi, có chút là đang nói nhảm, hắn chính là muốn đoạt đại mỹ nữ như Lâm Vũ Tình tới tay mà thôi.
"Vậy được."
Diệp Lăng giới thiệu hoàn cảnh xung quanh cho Vương Thục Phân, ở đâu có chỗ bán thức ăn, ở đâu có siêu thị, ở đâu có nhà hàng nhỏ, khách sạn các loại, lại nói cho bà số điện thoại của mình.
Vương Thục Phân vẫn có điện thoại di động, chẳng qua loại di động đã cũ rồi. Bây giờ dùng đều là loại điện thoại cảm ứng, nhưng Vương Thục Phân cũng không biết dùng.
Sau khi nói xong, hắn liền trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự.
"Lâm Hoa, lão tử trước đây đã cảnh cáo, anh chẳng những không nghe, còn tìm sát thủ tới giết tôi? Ha hả..."