Tán thưởng một vị anh hùng không có gì nhiều ngoài mấy câu như tiếu ngạo giang sơn, lực bạt quần hùng, Chiến Thần vô địch.
Nhưng anh hùng còn có một quang hoàn khác, đó chính là tìm đường chết quang hoàn, không chỉ tam giới, nhìn dọc lịch sử 5000 năm của Hoa Hạ cũng thấy vô số anh hùng chết sớm.
Vì sao, vì nghi kỵ, công cao chấn chủ, đơn giản như vậy thôi, sau khi Đế Vương có quyền lực, những người từng đánh thiên hạ cùng hắn chỉ là chó săn.
Mệnh lệnh của Niếp Thánh Tiên Đế là minh chứng cho việc gã không tin Động Thiên Tiên Đế, nếu không, sao gã sẽ ra quyết định như vậy.
Ban đêm hôm ấy, Niếp Thánh thành, trong một tòa trạch viện xa hoa xa xỉ, một nữ nhân khí thế bất phàm ngồi ở chủ vị, nàng chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng khí thế lại đủ để khiến cho đám nữ nhân Tiên Vương đều run lên trong lòng.
“Thế nào?”
Nữ nhân ngồi ở chủ vị bình thản hỏi, nữ nhân Tiên Vương trước mặt nàng chấn động, liên tục gật đầu.
“Các chủ yên tâm, đã thành công khiến Niếp Thánh Tiên Đế hoài nghi, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra vấn đề.”
Nữ nhân đang đứng kia chính là kiều mỹ nhân như hoa như nước bên cạnh Niếp Thánh Tiên Đế, bây giờ nàng đang sợ hãi không dám thở mạnh.
“Làm cho tốt, việc này ảnh hưởng đến đại cục của phu quân, nếu xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, không ai kham nổi trách nhiệm.”
Dứt lời, nữ nhân xoay người rời khỏi, lúc này nữ nhân cảnh giới Tiên Vương kia mới thẳng sống lưng, thở dài một hơi.
Nữ nhân Đại La Kim Tiên kia cho nàng áp lực quá lớn, không bởi vì điều gì khác, chỉ đơn giản tên của nàng ta là Ninh Ngọc San!
Hiện nay Ninh Ngọc San chính là các chủ Xuân Tú Các, thủ hạ là ba nghìn mỹ nữ rải khắp nửa Tiên Giới, trở thành một hệ thống tình báo khổng lồ.
Tất cả những chuyện này đều là cục do Diệp Lăng bày ra mà thôi, mà Phùng Hải Tiên Đế kia cũng là một quân cờ trong đó.
Diệp Lăng tặng gã vài thứ đủ khiến gã phản bội Niếp Thánh Tiên Đế.
Diệp Lăng tin một câu nói, trên thế giới này không có cái gọi là trung thành tuyệt đối, chỉ là điều kiện ngươi đưa ra có đủ mê người hay không mà thôi.
Chính là đơn giản như vậy, đường đã bày, đi tiếp ra sao phải xem hai phe quyết định thế nào.
Ngoài Đông Phương thành, Diệp Lăng vẫn ngày ngày mang người cuồng oanh loạn tạc, nhưng theo thời gian trôi qua, chúng cường giả Đông Phương thành đã khôi phục lòng tin và sĩ khí.
Tiếp tục như vậy, không đến ba ngày nữa, đại chiến sẽ bạo phát, hơn nữa dựa vào thủ đoạn của Động Thiên Tiên Vương, tuyệt đối có thể khiến Lôi Vực tổn thương thảm trọng.
“Không thể tiếp tục như thế, có lẽ chỉ có thể dùng ám chiêu.”
Diệp Lăng nhún vai, hắn nói ám chiêu đó chính là độc, một loại độc không thể phòng ngự!
Độc Đạo ba nghìn, tinh thông một loại là có thể tung hoành tam giới, lời này tuyệt đối không hề khoa trương, mà là đang trình bày một sự thật.
Không kẻ nào dám đắc tội cường giả dùng độc, loại thủ đoạn thiên biến vạn hóa này khiến người ta khó mà phòng tránh, dễ dàng thất bại.
“Các ngươi tiếp tục chửi mắng đi, có lời nào thì văng ra hết, tốt nhất là mắng cho đám tôn tử kia mất lý trí.”
“Các huynh đệ Lôi Vực chúng ta không cần tố chất, thứ đó chẳng để làm gì, cũng không thể ăn thay cơm.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, mọi người nghe vậy thì lập tức kích động, hay đó, cái gì chứ mắng chửi thì lão tử là cao thủ vô song.
“Ha ha! Đám tôn tử Đông Phương thành thế nào rồi, hôm nay vẫn trốn trong cái mai vương bát đấy à?”
“Ra đây nào, đại đao của gia gia lại lại lại...”
“Này xem lại đi, kẹt đĩa à?”
“Cút mẹ nó đi, ngươi đừng đùa, kẹt cái gì, là đại đao của lão tử đói khát khó nhịn được chưa!”
“Ha ha! Hay lắm, tiếp tục phát huy, ha ha!”
Chúng cường giả Lôi Vực mắng đến vui quên trời đất, đám người Đông Phương thành tức nghiến răng nghiến lợi, gần như sắp không nhịn nổi nữa.
“Khốn kiếp! Lao xuống liều mạng với bọn họ!”
“Mấy ngày nay bọn họ mắng sướng miệng, nhưng lão tử không vui!”
“Đúng vậy, nếu tiếp tục như thế còn không bằng chết đi cho xong, mẹ nó, có còn là nam nhân không?”
“Đế Quân, Đế Quân đại nhân, chúng ta liều mạng đi!”
Trong mắt đám người này dâng trào lửa giận mãnh liệt.
Động Thiên Tiên Đế đứng trên cổng thành nhíu mày, xoay người rời khỏi, khoát tay áo không nói gì.
Bây giờ thời cơ còn chưa đến, phải đợi đến khi lửa giận của mọi người đạt tới tình trạng không thể ức chế, đó mới là thời cơ tốt nhất.
Nhưng gã không nghĩ rằng, lúc này Đông Phương thành đang đứng trên bờ vực tan rã.
“Oa ha ha, các huynh đệ, vung mạnh đao lên, cho bọn họ nếm thử đại đao của đại gia, ha ha!”
“Đúng vậy, đến đây đi các huynh đệ, cướp tài sản đi, dù sao bọn họ cũng không dám làm gì.”
Rầm rầm!
Lần lượt từng bóng người vọt đến, tới sát Đông Phương thành, cười to, mạnh mẽ đánh không nương tay.
Ùng ùng.
Từng đạo lực lượng hung hãn không ngừng đánh vào Tứ Tượng trận, Đông Phương thành tiếp chấn động.
“Tôn tử! Tới đây, nhìn xem gia gia anh dũng thế nào!”
“Nói nhiều như vậy làm cái gì, bọn họ không dám động thủ đâu, nếu bọn họ không dám xuất hiện, vậy chúng ta xông lên đi!”
Đám cường giả Lôi Vực châm chọc khiêu khích quát tháo, từng đạo công kích không ngừng văng ra.
Nhưng cường giả Đông Phương thành chỉ có thể cắn răng nuốt hận vào trong bụng.
“Khốn kiếp! Ta không chịu nổi nữa, các huynh đệ, các ngươi vẫn là nam nhân sao?”
“Mẹ nó, chim chết vẫn hướng trời, bất tử vạn vạn năm, ức chế quá rồi, ta không chịu nổi!”
“Ta thà chết, chỉ cần giết chết đám khốn kiếp này, lão tử nát thây cũng đáng giá!”
Trong nháy mắt, toàn bộ Đông Phương thành trở nên bạo loạn, mọi người không chịu đựng được mỗi ngày đều bị châm chọc, khiêu khích cùng nhục mạ.
Đó không phải chiến tranh, mà là sống sờ sờ tức chết!
Động Thiên Tiên Đế đã về tới phủ cười lạnh, đây mới là thời cơ tốt nhất!
Nhưng đúng lúc này, Động Thiên Tiên Đế đột nhiên nhìn thấy một thanh Cự Kiếm xuất hiện!
Cự Kiếm mang theo hồng quang tràn đầy sát khí, tỏa ra khí tức uy nghiêm khiến người ta khiếp đảm.
“Kinh thiên nhất kiếm, giết!”
Bạch!
Diệp Lăng như thiên thần hạ phàm, hai tay cầm kiếm tấn công Tứ Tượng trận.
Từng đạo khí tức đáng sợ do lực lượng huyễn hóa thành không ngừng tóe phát.
Rầm rầm!
Răng rắc răng rắc!
Các cường giả thao túng Tứ Tượng trận tâm thần bất ổn, trận pháp vốn không ổn, bây giờ đột nhiên bị Diệp Lăng oanh sát suýt nữa đã tan vỡ.
Xuy Xuy Xuy.
Không ai nhìn thấy từng luồng sương mù màu đen lặng yên tiến vào bên trong Đông Phương thành.
“Đại công cáo thành!”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, giờ là lúc chứng kiến kỳ tích xảy ra.